“Ít nhất ngươi hiện tại, không phải đối thủ.”
Nhạc Hằng cười cười. “Chờ lực lượng của ta hoàn toàn thức tỉnh, ta đến khiêu chiến ngươi.”
“Ta chờ ngươi.”
Hai người nói lời từ biệt xuống núi, Đạo Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, gọi lại Tôn Ánh Nguyệt, nói: “Ngươi quen biết cô nương tên Chanh Tử kia nhỉ, yêu phó của Diệp Thiếu Dương.”
Tôn Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, “Lão đại ngươi có hứng thú với cô ấy sao, hình như cô ấy cùng Tiêu lang quân Thiên tử điện thích nhau, ngài muốn hoành đao đoạt ái sao?”
Sắc mặt Đạo Phong đen sì.
“Đông Hải giao nhân, ở Đông Hải có thế lực rất lớn, các ngươi đi tìm Huyền Vũ, có thể tìm cô ấy hỗ trợ.”
Nhìn theo hai người rời đi, Đạo Phong vỗ bàn tay một phát.
Mấy chục hồn phách từ dưới núi bay tới, dừng ở phía sau hắn.
Phần lớn là áo bào đen che thân, bộ mặt bị một mảng âm khí che phủ. Trên thân mỗi bóng người đều phát ra khí tức xanh đỏ giao nhau, biểu hiện ra tu vi của chúng nó, ít nhất đều ở quỷ thủ hoặc yêu linh trở lên.
Một kẻ đứng ở sau cùng, mặc long bào, mặt như quan ngọc, trong tay nhẹ nhàng phe phẩy một cây quạt gấp, một phong thái đế vương.
Ánh mắt Đạo Phong dừng ở trên mặt hắn, nói: “Kiến Văn đế, khôi phục thế nào?”
Kiến Văn đế khẽ gật đầu, “Tám phần.”
Sau đó thu lại cây quạt, nói: “Ngươi giúp ta tinh phách hoàn hồn, ta làm quỷ phó của ngươi, giúp ngươi làm việc, cũng là lẽ đương nhiên, ta chỉ có một chút yêu cầu, ta cùng Diệp Thiếu Dương có thù giết người thân, ta có thể không báo thù, nhưng tuyệt không để hắn sử dụng.”
Đạo Phong nói: “Hắn là hắn, ta là ta. Ta cũng không cần ngươi làm gì, ngươi về U Minh động tiếp tục tu luyện đế vương tâm thuật của ngươi, chờ ta đoạt núi, nâng ngươi lên làm thủ lĩnh, ngươi có thể mời chào u hồn lệ quỷ Minh triều, làm một phương chư hầu, thời khắc mấu chốt giúp ta một tay là được.”
Kiến Văn đế gật gật đầu, bứt ra rời khỏi.
Đạo Phong lên trước một bước, nhìn một đám quỷ phó yêu phó trước mặt, nói: “Âm ty và Thái Âm sơn đã khai chiến, không rảnh bận tâm chúng ta, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức bắt đầu chinh chiến.”
Những kẻ này tu vi cao thâm, nhưng đều là người hầu của Đạo Phong, đã đem tính mạng giao ra, không có gì để nói.
Đạo Phong lấy ra một lá cờ góc, đón gió duỗi ra, trở thành một vách ngăn như tấm rèn, bên trên rậm rạp chật ních những gương mặt quỷ dữ tợn.
Đạo Phong đem đầu khẽ quay sang một bên, trong miệng nói: “Số một!”
Trong quỷ ảnh đối diện, kẻ đứng đầu bên trái lập tức phi thân bắn ra, chính là thượng cổ tà thần từng bị Diệp Thiếu Dương đả thương mà chạy kia. Nhưng mà ở chỗ Đạo Phong, hắn không có tên, chỉ có danh hiệu.
Số một như điện hướng sau cây huyết hòe ở đỉnh núi chạy đi.
Một đợt khí tức dao động từ phía sau thân cây truyền đến, giống như là đang đánh nhau. Huyết hòe lay động, lá cây rụng từng chiếc.
Chỉ một lát, số Một từ phía sau cái cây đi vòng ra, trong tay xách theo một quỷ sai, cả người là vết thương, máu quỷ giàn giụa.
Số Một đem hắn áp giải đến trước mặt Đạo Phong, một tay đè đầu, dùng tà khí hút chặt thiên linh cái của hắn, làm hắn không thể chạy thoát.
Đạo Phong chăm chú nhìn quỷ sai kia, thản nhiên nói: “Thám tử?”
Quỷ sai hừ một tiếng, không để ý tới.
Đạo Phong vung tay áo lên, đem hắn hút tới, xách ở trong tay, lạnh lùng nói: “Chỉ cho ngươi một lần cơ hội, không trả lời, thì ném ngươi vào Huyết Hải Vạn Ma Phiên của ta.”
Quỷ sai ngẩng đầu, nhìn mặt quỷ dữ tợn trong một tấm màn đen kia, con nào cũng hướng hắn phát ra tiếng rít gào, hai tay múa loạn, một bộ dáng rất đói khát.
Quỷ sai bị dọa cả người như nhũn ra, liên tục khua hai tay, cầu xin: “Đạo Phong, ngươi là Mao Sơn Thiên Sư, ngươi không thể...”
“Đáp hay không?”
Tín niệm của quỷ sai bị phá hủy, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Ta là công tào Ấn Tra ti, vâng mệnh theo dõi ngươi, giám sát động hướng của ngươi. Xin đạo thần buông tha...”
Đạo Phong lạnh lùng nói: “Vốn định giết ngươi tế cờ, nhưng vừa lúc phái ngươi truyền tin, nói cho ti chủ các ngươi, Đạo Phong ta chính thức thoát ly quan hệ với giới pháp thuật nhân gian cùng âm ty, bắt đầu giết chóc chinh phạt, thành lập thế lực. Huyết Hải Vạn Ma Phiên này của ta còn thiếu âm hồn, đến lúc đó các ngươi có thể phái binh đến chinh phạt.”
Nói xong dùng sức hất hướng dưới núi, ném xuống, không quay đầu nhìn nữa, nhìn một đám thủ hạ trước mặt, nói:
“Một chuyến đi này, không chết không về, xuất phát!”
Đạo Phong tay cầm cờ góc, phi thân xuống núi, mấy chục bóng người phía sau lập tức đuổi theo, hướng tới chỗ sâu trong Quỷ Vực xuất phát.
Mặt quỷ dữ tợn trên lá cờ góc kia cũng cùng nhau phát ra tiếng gầm gừ, giống như thiên quân vạn mã, đi theo phía sau Đạo Phong.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương trở lại nhân gian, đem thi thể Tiểu Mã đưa đến nhà hắn.
Đối mặt mẫu thân Tiểu Mã chất vấn, muôn miệng một lời, tùy tiện tìm một nguyên nhân tử vong ngoài ý muốn.
Nhìn con trai đột nhiên tử vong, mẫu thân Tiểu Mã có chút hoài nghi, sau khi báo cảnh sát, đám người Diệp Thiếu Dương bị mang đi hỏi, bất đắc dĩ đành phải tìm Tạ Vũ Tình ra mặt xử lý, viết chứng minh tử vong, người nhà Tiểu Mã lúc này mới tin tưởng.
Tang lễ Tiểu Mã, mọi người đều tham dự. Ở trên tang lễ Diệp Thiếu Dương còn gặp được một ít bạn học ở trường học, có một loại cảm giác như đã mấy đời.
Mọi người cùng nhau tiễn Tiểu Mã đi hết đoạn đường cuối cùng.
Tiểu Mã được chôn ở trong một cái nghĩa địa công cộng.
Tang lễ kết thúc, chờ người khác đều rời khỏi, chỉ có thành viên liên minh bắt quỷ lưu lại, ở trước mộ phần nán lại mãi đến chạng vạng.
“Anh vòng vòng cái gì thế?” Tứ Bảo nhìn lão Quách đi vòng quanh mộ bia, rốt cuộc nhịn không được.
“Tôi xem xem hàng xóm cậu ta có ai.” Lão Quách đi tới nói, “Đều là một số ông bà già, may mà có một mỹ nữ năm 91 làm hàng xóm.”
Tứ Bảo nói: “Đừng nhảm nữa, hồn phách Tiểu Mã cũng không ở đây, để ý hàng xóm cái gì.”
Lão Quách xua tay nói: “Cậu không hiểu, tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền. Mộ bia chôn cùng một chỗ, cũng là một loại duyên phận, kiếp sau có khả năng gì, cũng chưa biết.”
Tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Đi thôi. Tin tưởng Đạo Phong, hắn đã đem tinh phách nguyên thần Tiểu Mã thu đi, khẳng định có biện pháp hoàn hồn, ta rất lạc quan.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, tâm tình cũng chuyển biến tốt chút, gật gật đầu, nhìn một bộ máy tính vàng mã sắp đốt sạch trong hố tế trước mộ phần Tiểu Mã.
Nhớ tới trước kia Tiểu Mã đùa với bọn họ, nói chết rồi cái gì cũng không cần, chỉ cần đốt cho một bộ máy tính, xuống dưới có thể chơi anh hùng liên minh là được.
Không ngờ một lời thành sấm, biến thành sự thật.
Lúc ấy hắn còn muốn một con búp bê bơm hơi. Thứ này tự nhiên không có ai đốt cho hắn.
Đoàn người rời khỏi mộ phần Tiểu Mã.
Lúc trở về, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, nhìn quanh, nói: “Đây không phải nghĩa trang mai táng Tiểu Tuệ sao?”
Lão Quách gật gật đầu. Năm đó “tang sự” của Đàm Tiểu Tuệ là hắn một tay phụ trách, đem thi thể “Đàm Tiểu Tuệ”—— con băng tằm nọ, chôn ở bên cạnh Đàm Tiểu Tuệ thật sự, cũng là ở trong nghĩa trang này.
“Phía bắc còn có một cái cửa, là huyền môn, chúng ta lúc ấy là từ cửa đó vào, lần này đi là cửa nam.” Lão Quách giải thích.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thầm nhủ trách không được mình lúc trước không nhận ra.
Từ nghĩa địa công cộng đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đi về trước, mua hai bó hoa, nhấc một tập giấy, một mình một người trở lại nghĩa địa công cộng, tới trước một của hai Đàm Tiểu Tuệ.