Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1009: Chương 1009: Chương 1009: Oan tình của băng tằm 1




Diệp Thiếu Dương nhìn ba chữ “Đàm Tiểu Tuệ” trên mộ bia, một cái mộ bia bên cạnh cũng là Đàm Tiểu Tuệ, thầm nghĩ nhắm chừng phàm là người đi qua nơi này, nhất định đều sẽ rất kinh ngạc.

Trước hiến cho Đàm Tiểu Tuệ thật kia một bó hoa, sau đó Diệp Thiếu Dương tới trước mộ băng tằm, chậm rãi hoá vàng mã.

“Vẫn luôn rất muốn đến thăm cô, nhưng... Rất nhiều chuyện, không phân thân được, thật ra, vẫn luôn nhớ cô.”

Diệp Thiếu Dương yên lặng đốt xong một xấp giấy, ở trước mộ phần ngây người một lúc, thấy trên gạch mộ phủ một tầng bụi, sau đó từ trong ba lô lấy ra hai lá bùa, dùng sức lau đi tro bụi, muốn ném tới một bên.

Cảm nhận được trong tay có chút không đúng, cúi đầu nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại.

Linh phù màu tím trắng đi từng chút một.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đem linh phù mở ra, nhìn kỹ, mình lấy là hai tấm Thí Oan Phù, bên trên dùng chu sa vẽ ra ấn ký, đang trắng bệch tán đi từng chút một.

Có oán khí?

Diệp Thiếu Dương giật mình.

Thí Oan Phù tuyệt đối sẽ không mắc lỗi, hơn nữa Thí Oan Phù của mình so với pháp sư bình thường công hiệu mạnh hơn nhiều, pháp sư bình thường Thí Oan Phù chỉ có thể kiểm tra được vài canh giờ, bùa của mình ít nhất có thể kiểm tra được mười hai canh giờ trước.

Nói cách khác, ở trong vòng hai mươi tư giờ gần nhất, có quỷ hồn từng đi qua trước phần mộ Tiểu Tuệ.

Nơi này là nghĩa địa công cộng, lẽ ra có quỷ hồn đi ngang qua là rất bình thường.

Nhưng Diệp Thiếu Dương trực giác có chút không đúng. Lập tức rắc lên trên gạch mộ một nắm gạo nếp, gạo nếp này từng được ngâm dầu vừng, có thể hấp thu mọi âm khí lưu lại phụ cận.

Đợi vài phút, Diệp Thiếu Dương đem gạo nếp vớt lên, dùng một tấm linh phù bao lấy, thiêu hủy, khói toát ra không phải màu đen, mà là đỏ đậm.

Diệp Thiếu Dương nhìn qua, trong lòng cả kinh.

Loại màu đỏ này thể hiện là oán khí, hơn nữa màu sắc càng đậm, nói rõ tu vi càng sâu.

Nói cách khác, ở trong một ngày vừa qua, nơi này có một lệ quỷ tu vi thâm hậu đi ngang qua.

Nơi này rõ ràng là nghĩa địa công cộng, có quỷ đi ngang qua là rất bình thường, nhưng lệ quỷ ở đâu ra?

Tuy đặc biệt gần đây, Diệp Thiếu Dương luôn giao tiếp với một số lệ quỷ đại yêu, nhưng ở trong đô thị nhân gian, lệ quỷ là cực ít xuất hiện.

Hơn nữa... Lệ quỷ này vì sao lại đi ngang qua phần mộ Tiểu Tuệ?

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nhìn chăm chú gạch mô bao trùm thi cốt, nghĩ trong tiểu sành đựng là chân thân Tiểu Tuệ—— con băng tằm nọ, hơn nữa cô ấy đã hồn phi phách tán, theo lý thuyết cũng sẽ không xuất hiện cái gì cổ quái.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp đi.

Diệp Thiếu Dương kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, một lát sau, Qua Qua chạy tới.

Diệp Thiếu Dương nói với nó tình huống, bảo nó vòng vèo ở phụ cận một chút, tìm kiếm lệ quỷ kia. Nó đã từng xuất hiện ở nơi này, nói không chừng còn ở phụ cận.

Thân là pháp sư, một khi phát hiện bóng dáng lệ quỷ, tuyệt đối không thể không quản.

Qua Qua lĩnh mệnh rời đi.

“Tôi đi đây, một thời gian nữa lại đến thăm cô.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, ở trước mộ bia yên lặng đứng một hồi, xoay người đi xa.

Một trận gió thổi tới, cuốn lên tro giấy, chậm rãi lên tới giữa không trung, xoay tròn không đi.

Đêm khuya, trên sân thượng một tòa nhà tầng cũ kỹ, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở trên mép, ngắm cảnh phố.

Diệp Thiếu Dương nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói một lần chuyện sau khi mình ở trong Quỷ Vực lệ khí bùng nổ, nghe được mình vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ở trong trận doanh quân Nhật điên cuồng chém giết, giống như ma, lòng kinh hãi không thôi.

“Sao tôi... Một chút ấn tượng cũng không có?”

Ở dưới sự nhắc nhở của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương thử vận chuyển cương khí một lần, cảm giác trong cương khí tựa như có một loại khí tức khác, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khó có thể biểu đạt.

“Có cảm giác gì khác sao?”

“Không có gì khác, chỉ là... Giống như bản thân trở nên mạnh hơn.”

Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt một chút, nói: “Mạnh bao nhiêu?”

“Cái này... Không trải qua thực chiến, tôi cũng không rõ.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, ở sâu trong nội tâm đối chiếu một phen với Trương Quả, dù sao hắn cũng là đạo sĩ, hơn nữa hai người từng đánh hai lần, thực lực xấp xỉ.

“Tôi lúc trước hẳn là hơi kém hắn một bậc, hiện tại hẳn là không sai biệt lắm, hơn nữa tôi nhiều pháp khí, thực sự đánh, hẳn là có thể đè hắn một bậc.”

Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc đến mức nói không ra lời.

“Vậy anh cũng đừng quản lệ khí kia, dù sao anh hiện tại bình thường.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, có chút lo lắng nói: “Tôi sợ một lần sau nhỡ đâu lại chịu cái gì kích thích, còn có thể bạo tẩu, lục thân bất nhận, đến lúc đó đả thương nhầm người một nhà thì không ổn.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Anh khi đó là lục thân bất nhận, nhưng anh vẫn nhận ra tôi, tôi gọi anh dừng tay, anh liền dừng tay.”

Diệp Thiếu Dương không nhớ nổi một màn này, hỏi: “Vì sao?”

“Cứ muốn tôi phải nói ra sao?”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương hiểu, loại sự tình này giải thích duy nhất chính là: địa vị khác biệt của cô ấy ở trong lòng mình.

Thở dài, Diệp Thiếu Dương nói: “Thực đáng tiếc, không thể cứu được Tiểu Mã về.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đó là chuyện không có cách nào. Anh là người, không phải thần.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, nói: “Tôi bây giờ nhớ lại, thật ra, lúc ấy ít nhất có một người, là có cơ hội cứu Tiểu Mã.”

“Đạo Phong?” Nhuế Lãnh Ngọc rất tự nhiên nghĩ tới người mạnh nhất này, cẩn thận nghĩ, nói: “Sẽ không, lúc ấy hắn bị hai tên quỷ thủ bậc ba vây khốn, không thoát thân được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng vì sao Tiểu Mã vừa chết, hắn lập tức giết chết một quỷ thủ, lao tới? Vì sao trước đó không xông tới được, khi đó thì có thể, hơn nữa, đám thủ hạ kia của hắn đâu? Hắn nếu một lòng muốn cứu người, vì sao chỉ dẫn theo Nhạc Hằng cùng hồ tinh kia?”

Nhuế Lãnh Ngọc giật mình, trở nên trầm ngâm, mắt đột nhiên trợn tròn, nói: “Anh vừa nói như vậy, quả thật... Còn có một điểm đáng ngờ, hắn về sau dùng một lá cờ tam giác thu hồn, pháp khí đó tựa như rất lợi hại, nhưng thời điểm hắn đánh với hai quỷ thủ kia, cũng chưa sử dụng...

Nhưng, lúc ấy hồn phách anh bị Trương Quả kéo đi, chỉ mành treo chuông, hắn cũng chưa ra tay. Anh muốn nói hắn không quan tâm an nguy của anh, tôi đánh chết cũng không tin.”

“Không phải còn có Dương Cung Tử sao, hắn biết Dương Cung Tử chưa ra tay, hoặc là... Hai người bọn họ là thương lượng sẵn, không tới thời điểm cuối cùng, hắn chưa ra tay?”

Diệp Thiếu Dương nhớ tới Dương Cung Tử cũng là khéo, cố tình thời điểm đó, Dương Cung Tử cần tu luyện cái gì hỗn độn thiên thể, hơn nữa cố tình ở thời điểm mình sắp không xong mới ra tay cứu giúp.

Nếu đem những việc này nối liền một chỗ để nhìn, sẽ phát hiện rất nhiều vấn đề.

“Tôi không nói trước với Đạo Phong.”

Thanh âm Dương Cung Tử đột nhiên từ phía sau vang lên, hai người vội vàng quay đầu, thấy Dương Cung Tử từ xa xa đi tới.

Diệp Thiếu Dương lập tức có chút xấu hổ: “Tôi chỉ là đoán một chút.”

“Đạo Phong bên kia tôi không biết. Nhưng tôi, tuyệt đối không có khả năng mạo hiểm đem thời gian kéo dài tới cuối cùng, “ Dương Cung Tử lạnh lùng nói, “Bởi vì đối tượng là cậu.”

Mi mắt Nhuế Lãnh Ngọc sụp xuống, xuất phát từ sự mẫn cảm của nữ sinh, từ trong câu này của Dương Cung Tử mơ hồ phát hiện chân tướng nào đó.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Tôi tin cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.