Dương Cung Tử đi tới, phía sau cách đó không xa còn đi theo một bóng người, là Trần Lộ, vẻ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.
Cô là một người thường mất tích nhất, Diệp Thiếu Dương rất muốn hỏi một chút cô gần đây đi làm gì, một lần trước, sao có thể ở cùng với Vương Bình, nhưng hiện tại sự tình đã kết thúc, lại đi hỏi những chi tiết đó cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Thiếu Dương, chúng tôi là tới hướng cậu nói lời từ biệt.” Trần Lộ nói, “Chúng tôi muốn đi tìm Đạo Phong.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ, cũng có thể lý giải, vì dịu đi không khí, nói đùa, nói: “Hai người là tình địch phải không, sao có thể kết bạn đồng hành?”
Dương Cung Tử hơi cúi đầu. Vành nón che khuất mặt của cô, không nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm lắc lắc đầu, thở dài: “Ngu ngốc.”
“Tạm biệt.” Dương Cung Tử u u phun ra cái này hai chữ, thả người bay đi.
Trần Lộ hướng Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc phất phất tay, cũng xoay người bay xa.
“Dương Cung Tử gần đây biểu hiện rất kỳ quái.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Cô ấy trước kia là rất lãnh khốc, không phải bộ dạng này, cứ như oán phụ.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, cũng không nói ra. Nhớ tới đề tài vừa rồi, nói: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, Đạo Phong cùng Tiểu Mã không có quan hệ gì, cứu hắn cũng là nhân tình mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi chỉ lo lắng, hắn là cố ý muốn hồn phách của Tiểu Mã.”
“Vậy thì thế nào, hại chết Tiểu Mã là Trương Quả và Vương Bình, không quan hệ với người ta. Hắn đã thu tinh phách nguyên thần của Tiểu Mã, khẳng định có cách cứu sống hắn, có anh ở giữa ngăn cản, hắn cũng sẽ không đem Tiểu Mã thế nào.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chỉ cần hồn phách Tiểu Mã có thể sống lại, cái khác về sau nói sau.
Nghĩ như vậy, trong lòng cuối cùng có chút an ủi.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có chuyện, tôi còn muốn nói với anh, về Vương Bình...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền đã biết, nói: “Cô cũng cảm thấy tôi trừng phạt đối với cô ta quá tàn nhẫn sao?”
“Cô ấy là trừng phạt đúng tội, nhưng nếu cô ấy thật lòng hối cải mà nói. Tôi nghĩ... Nếu hồn phách Tiểu Mã sống lại, cũng không hy vọng nhìn thấy cô ấy thê thảm như vậy đâu.”
“Ừm, chờ Tiểu Mã sống lại, tôi sẽ thu hồi Thiên Sư kết, để âm ty tự mình xử lý.”
Hai người ngồi ở sân thượng đến đêm khuya, đi xuống lầu ngủ ——
Diệp Thiếu Dương bảo Nhuế Lãnh Ngọc ngủ phòng mình, hắn ngủ phòng Tiểu Mã.
Nằm ở trên giường của Tiểu Mã, cả đầu óc Diệp Thiếu Dương đều là âm dung nụ cười của Tiểu Mã lúc còn sống, không lái đi được, nằm ở trên giường thật lâu cũng chưa ngủ.
Đành phải niệm một lần Tĩnh Tâm Chú, vừa muốn ngủ, đột nhiên nghe thấy cửa phòng mở ra, trong lòng cả kinh: trong nhà chỉ có mình và Nhuế Lãnh Ngọc hai người, hơn nửa đêm, cô ấy đến trong phòng mình làm gì?
Ngẩng đầu nhìn, lập tức sửng sốt.
Vào là một cô nương, nhưng không phải Nhuế Lãnh Ngọc, mà là một cô nương mặc trang phục dân tộc nào đó, dùng tay áo dài che mặt, cúi đầu nức nở khóc, không nhìn thấy mặt.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới một chỗ đáng sợ: hai tay cô nương này đen đen gầy gầy, nhìn kỹ, hít ngược một hơi khí lạnh, cái này nào phải tay, rõ ràng là hai cành cây!
Quỷ? Tà linh?
Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không sợ quỷ gõ cửa, lập tức ngồi dậy, mò đến Câu Hồn Tác, nghĩ nghĩ lại buông xuống.
Đối phương đã chạy đến trước mặt mình khóc, nhất định tất có thâm ý, nhưng sẽ không có ác ý.
Cho dù là quỷ thủ, cũng sẽ không to gan đến mức tới trêu đùa mình.
“Cô là ai?” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng hỏi một câu.
Cô nương đó buông ra tay áo, ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Trong nháy mắt nhìn thấy dung mạo cô gái, Diệp Thiếu Dương cảm giác máu toàn thân đều ngưng trệ, qua mười mấy giây, mới hồi phục tinh thần lại, cả người run lên, đột nhiên đứng dậy, thất thanh kêu lên: “Tiểu Tuệ, cô chưa chết!”
Cô nương trước mặt này, là vị kia mình ban ngày mới ở trong nghĩa địa công cộng tế bái: Đàm Tiểu Tuệ!
Tuy cô đã chết rất lâu, nhưng Diệp Thiếu Dương chỉ liếc một cái đã nhận ra cô.
Đàm Tiểu Tuệ yên lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt chảy ra không phải nước mắt, mà là máu. Theo gò má, chảy mãi tới trong cổ.
“Thiếu Dương, nhớ kỹ, nguyền rủa màu máu...”
“Cái gì!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, đứng dậy, đi qua.
“Tiểu Tuệ, cô thật sự còn sống?”
Khuôn mặt Đàm Tiểu Tuệ nhanh chóng hư thối, làn da rút đi, trở nên thô ráp không thôi, giống như vỏ cây, mơ hồ có ngũ quan.
Một mỹ nữ trong nháy mắt biến thành bộ dạng này, so với bất cứ lệ quỷ tà linh nào nhìn còn dọa người hơn.
“Nguyền rủa màu máu, Thiếu Dương, anh nhất định phải đoán được, nhất định phải cứu tôi...”
Mắt cô chảy máu, lui từng bước về phía sau, rời khỏi phòng, cửa phòng khép lại.
Diệp Thiếu Dương xông tới, vừa đem cửa phòng mở ra, trong khe cửa đột nhiên có một khuôn mặt quỷ chui vào, hướng hắn kêu quái dị, toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, ngồi dậy.
Nhìn ra xung quanh, mới phát hiện mình còn ở trên giường, sờ đầu thấy toàn là mồ hôi.
Nằm mơ?
Diệp Thiếu Dương đang chần chờ, đột nhiên nghe được ngoài cửa lại một trận động tĩnh rất nhỏ, vội vàng xuống giường, lao qua kéo mở cửa, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp nhanh chóng lóe vào trong phòng Nhuế Lãnh Ngọc.
“Tiểu Tuệ!”
Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ, một bước lao vào, đưa tay đi kéo cô, ngón tay từ trên vai cô lướt qua, không bắt được, theo bản năng kéo quần áo, dùng sức kéo, đem một bộ quần áo kéo hết xuống.
Tay trái Diệp Thiếu Dương lập tức hướng trên tường sờ soạng, đây dù sao cũng là phòng mình, tay duỗi ra liền biết đèn ở đâu.
Bốp một tiếng, phòng sáng lên.
“Tiểu...”
Diệp Thiếu Dương thấy trước mặt một thân thể trắng muốt gần như hoàn mỹ, ngây ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“A!”
Nhuế Lãnh Ngọc hét rầm lên, ngồi xổm xuống, nhặt lên áo tắm, che trên người mình.
Diệp Thiếu Dương xông lên một bước, một bàn tay đi bịt miệng cô lại, đồng thời một tay khác đem đèn tắt đi.
Nhuế Lãnh Ngọc liều mạng giãy dụa, la hét.
“Đừng kêu, đừng kêu!” Trong tình thế cấp bách Diệp Thiếu Dương cũng không kịp giải thích, chỉ có thể đi túm tay cô.
Lại không ngờ động tác giãy dụa của Nhuế Lãnh Ngọc quá lớn, hai người không cẩn thận ngã xuống, phía sau chính là giường, vừa lúc ngã vào trên giường. Nam trên nữ dưới.
Diệp Thiếu Dương chạm tay là làn da mềm mại của cô, trong lỗ mũi nghe thấy cũng là hương thơm trên thân cô, đột nhiên có chút mê say, nhất thời cả người cứng ngắc, quên mình muốn làm gì.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên từ bỏ giãy dụa, nằm ở dưới thân hắn, kịch liệt thở dốc.
“Bốp!”
Một cái tát đánh vào trên mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương ôm mặt, cúi đầu nhìn lại, trong mắt Nhuế Lãnh Ngọc trào ra hàng lệ nóng.
Một quỷ ảnh từ ngoài cửa sổ bay tới.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, theo bản năng phản ứng là có quỷ đến chơi, tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy thân thể Nhuế Lãnh Ngọc, trong tình thế cấp bách hướng trên người Nhuế Lãnh Ngọc ép tới, hai tay đè bả vai của cô, đem thân thể cô che khuất.
Đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối sự chống cự, hắn buồn bực phát hiện, Nhuế Lãnh Ngọc thế mà chưa phản kháng.
“Lão đại, ngươi ở đây làm gì thế!”
Đến là Qua Qua, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương lấy tư thế kỳ quái nằm sấp trên giường, một đôi mắt trợn thật to.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt cho nó, bảo nó đi ra ngoài.
“Cái gì?”
Qua Qua lại đi về phía trước một bước, lúc này mới nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc dưới thân hắn, hóa đá tại chỗ, lập tức vội vàng che mắt.
“Các ngươi, xấu hổ quá... Ta mù mắt rồi, ta cái gì cũng chưa thấy...”
“Cút!” Diệp Thiếu Dương hướng nó quát.
Qua Qua che mặt hướng ra phía ngoài chạy đi, trong miệng la hét: “Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, các ngươi tiếp tục, mặc kệ ta...”