Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1011: Chương 1011: Chương 1011: Tôi muốn yên tĩnh chút




Diệp Thiếu Dương chờ nó rời khỏi, thở hổn hển một hơi, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc dưới thân nói: “Đừng hô nữa được không?”

“Anh có phải điên rồi hay không!” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Anh nghĩ rằng tôi là loại người đó sao?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Loại người đó? Cô đang nói cái gì?”

Đột nhiên hiểu ra, kêu lên: “Ta kháo, cô đem tôi coi là người thế nào!”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một cái chớp mắt, nói: “Anh còn không dậy?”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tư thế của hai người, ái muội có chút quá rồi. Vội vàng bò dậy, xoay người sang chỗ khác.

“Đem quần áo cho tôi! Trên đất!”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhặt lên quần áo cô mới vừa rồi rơi xuống, là một bộ váy ngủ mỏng như cánh ve, cũng không quay đầu lại ném cho cô.

“Thì ra anh bảo tôi qua đêm ở nơi này, quả nhiên là có ý đồ.” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, trong thanh âm có chứa một tia ai oán.

“Tôi nào có ý đồ gì!” Diệp Thiếu Dương kích động, nhịn không được xoay người nhìn cô.

Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc mới mặc quần áo được một nửa, lại là một tiếng thét chói tai.

Ở trên loại chuyện này, nữ nhân bất cứ tính cách nào cũng là một loại phản ứng này, Nhuế Lãnh Ngọc loại băng sơn mỹ nhân này cũng không ngoại lệ.

Mặc quần áo xong, Nhuế Lãnh Ngọc đem chăn kéo qua, cuộn mình ở bên trong, tựa vào trên giường, nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ cái gì thế, còn không lăn ra ngoài.”

“Tôi muốn yên tĩnh chút (ngã tưởng tĩnh tĩnh – tôi nhớ Tĩnh Tĩnh).” Diệp Thiếu Dương hai tay ôm mặt, mới vừa rồi một phen tiếp xúc kiều diễm đó, làm đạo tâm của hắn có chút loạn.

“Anh nhớ Chu tiểu thư?”

“Cô... Mấy người vì sao đều coi là cô ấy?” Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiếu Dương liền hối hận.

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “ ‘Mấy người’ ? Còn có ai?”

“Không có ai.” Diệp Thiếu Dương liên tục xua tay, quay đầu nhìn cô, “Nghe tôi nói, tôi thật sự không phải dê xồm, vừa rồi... Không phải cố ý xâm phạm cô. Tôi là loại người đó sao?”

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt đó chính là, anh chính là loại người đó!

“Vậy anh vì sao thừa dịp tôi vào toilet đuổi theo tôi tiến vào, lại ôm tôi, còn bịt miệng tôi...” Dưới ánh trăng, sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút đỏ lên.

“Ôm cô? Không thể nào!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích, “Bịt miệng cô, là sợ cô kêu, đêm hôm khuya khoắc, ở khu nhà rách này đều là mấy bà cô lắm chuyện, thích nhất hóng hớt những chuyện thế này, nghe thấy cô kêu, coi là cái gì, về sau tôi còn làm người như thế nào.”

“Vậy anh vì sao đem tôi đẩy ngã lên giường...”

“Tôi bị ngã.” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, “À thì, trả lời vậy nghe có chút giống lấy cớ, thật ra là thật...”&Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng, “Vậy anh vì sao theo phía sau tôi vào phòng?”

Tôi vì sao theo sau cô vào phòng?

Diệp Thiếu Dương trợn to hai mắt, bị cô quấy như vậy, trong lúc nhất thời không nhớ ra mục đích ban đầu làm như vậy.

Suy nghĩ một hồi, vỗ ót, “Tiểu Tuệ! Tôi đem cô coi là Tiểu Tuệ!”

Vội vàng đem tình huống mình nằm mơ nhìn thấy Tiểu Tuệ nói một lần.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, không cho là đúng nói: “Đừng nhảm nữa, cô ấy không phải đã chết sao, hơn nữa tôi lúc vừa mới vào phòng, cũng chưa cảm giác được âm khí, không có khả năng là quỷ hồn đến thăm.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu. “Đúng vậy, chuông kinh hồn của tôi cũng không vang, lẽ ra không có khả năng là quỷ... Có thể là tôi ban ngày đi qua phần mộ cô ấy, cho nên đêm nằm mơ.”

“Ừm, được rồi anh có thể đi rồi.” Nhuế Lãnh Ngọc đem chăn kéo hướng lên trên.

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, trong đầu không tự chủ được liền hiện ra bộ dáng cô lúc trước, nhất thời có chút mặt đỏ tai hồng.

“Anh nghĩ cái gì vậy!” Nhuế Lãnh Ngọc mặt ửng hồng lên, từ phía dưới gối đầu rút ra Tùng Văn Cổ Định Kiếm, hướng Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ, “Còn không mau cút đi!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng đào tẩu, tới cửa lại buông tay, nói: “Tôi trong sạch mà, cô theo tôi lâu như vậy, thế mà lại hoài nghi tôi.”

“Bất cứ nữ hài tử nào ở dưới loại tình huống đó đều sẽ kinh hãi được chưa, mặc kệ anh là ai. Đây là một loại phản ứng tự bảo vệ mình, tôi không lấy kiếm đâm anh đã không tệ rồi! Mau cút!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, Nhuế Lãnh Ngọc lại gọi một tiếng: “Trở về!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.

“Anh... Nhìn thấy bao nhiêu?” Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu, thấp giọng nói.

“Cái gì? Cô lớn tiếng chút.” Diệp Thiếu Dương là thật sự chưa nghe rõ.

“Anh nhìn thấy bao nhiêu! ! Cơ thể của tôi!” Nhuế Lãnh Ngọc dưới cơn giận dữ rống lên, tiếp theo xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Diệp Thiếu Dương bị bộ dọa cả người chấn động, ngẩn ngơ, gãi đầu, hỏi: “Cái này quan trọng sao?”

“Rất quan trọng, trừ sư huynh tôi, chưa từng có ai thấy toàn thân tôi.”

“Sư huynh cô! ! !” Diệp Thiếu Dương khí huyết bốc lên, nhảy dựng cao ba trượng.

“Lúc hơn một tuổi thì phải.” Nhuế Lãnh Ngọc giương mắt nhìn hắn, “Anh kích động cái gì?”

“Không có việc gì không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, thở phào một cái.

“Tôi hỏi anh nói, anh... Nhìn thấy bao nhiêu?”

Trong đầu Diệp Thiếu Dương không tự chủ được lại hiện lên một hình ảnh trắng như tuyết đó, vội vàng lắc đầu, nói: “Quá tối, tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

“Vừa rồi bật đèn.”

Được rồi... Diệp Thiếu Dương buông tay, “Cô coi như tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy được không?”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn chằm chằm hắn một hồi, nói: “Tôi coi như anh cái gì cũng thấy rồi.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, còn muốn giải thích, Nhuế Lãnh Ngọc thản nhiên nói: “Anh đi ra ngoài đi, tôi cũng muốn yên tĩnh chút.”

“À... Ngủ ngon.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, đem cửa đóng lại.

Trở lại trên giường ngồi một lúc, cảm xúc không bình tĩnh nổi, Diệp Thiếu Dương đành phải đi tắm nước lạnh, trở lại phòng ngủ, nhớ tới ác mộng của mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Đặc biệt ban ngày, còn ở trước mộ phần của Đàm Tiểu Tuệ cảm ứng được lệ quỷ tồn tại... Đem hai chuyện này nối liền cùng một chỗ nghĩ, nhất thời cảm giác có chút kỳ quái.

Lập tức kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, một lát sau, cảm thấy bả vai trầm xuống, cúi đầu nhìn, một đôi tay nhỏ mập mạp đặt lên, bị dọa giật mình, quay đầu nhìn là Qua Qua ghé vào trên cửa sổ.

Vừa rồi mình ngồi tựa vào cửa sổ, nó kéo mở cửa sổ, tự nhiên sẽ chạm đến mình.

“Ngươi muốn hù chết người ta à!” Diệp Thiếu Dương khiển trách.

“Lão đại, ngươi là thiên sư, còn sợ cái này?”

“Nói nhảm, hơn nửa đêm một bàn tay từ phía sau đặt lên bả vai ngươi, ngươi không sợ? Phản ứng theo bản năng được không. Ngươi mau tiến vào!”

Nhỡ đâu dưới lầu có người đi ngang qua, nhìn thấy một đứa trẻ con lơ lửng ghé vào trên cửa sổ, còn không bị dọa chết.

Qua Qua nhảy vào phòng, hướng trên giường ngồi xuống, dùng ánh mắt đáng khinh hướng Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng mày, “Lão đại, các ngươi đã xong rồi?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hiểu nó nói là cái gì, lập tức đấm tới một phát, Qua Qua xoay người bỏ chạy.

“Đừng nói lung tung, đó là hiểu lầm, không phải như ngươi nghĩ!” Diệp Thiếu Dương buồn bực kêu to, “Ngươi một đứa trẻ con, tư tưởng sao lại xấu xa như vậy! Nam nhân cùng nữ nhân cùng một chỗ cứ phải làm loại chuyện đó sao!”

“Không phải mà.” Qua Qua buồn bực gãi gãi đầu, “Nhưng các ngươi quần áo cũng cởi rồi...”

“Ai cởi quần áo, là cô ấy cởi rồi, ta chưa cởi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.