Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Đốc công kia còn chưa hiểu, truy hỏi nói: “Chu quản lí nào?”
Mã Thừa bị hắn hỏi phiền, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Tập đoàn Tinh Thành chỉ một Chu quản lí! Con gái chủ tịch, đây là người trong lòng cô ấy, anh muốn cầm chứng minh thư của cậu ta đi nghiệm chứng một phen hay không.”
Công nhân vây xem vừa nghe, lại thấy bọn họ lái là Ferrari, biết không có sai, vẻ mặt ai cũng chấn động, đều đem ánh mắt ném đến trên mặt Diệp Thiếu Dương, các loại sùng bái hâm mộ.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên mặt phát sốt, hung hăng trừng mắt nhìn Mã Thừa một cái, trở lại trong xe.
“Ồ ồ, thì ra là... Diệp công tử.” Đốc công đó liên tục chắp tay, “Hóa ra là người một nhà, vậy tôi an tâm rồi. Một cái ống dẫn có cái gì to tát, tôi tự mình bỏ tiền thay là được. Các vị muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần. Mấy người đi làm việc đi.”
Ba người đợi chỉ vài phút, có cảnh sát chạy tới, ba chiếc xe cảnh sát, mấy chục cảnh sát xuống.
Diệp Thiếu Dương xem mà có chút trợn mắt há hốc mồm: bắt một tên lừa đảo đã bị khống chế, nhiều người đến như vậy?
Người dẫn đội vừa xuống xe đã tìm đến Trương Tiểu Nhị, nhìn qua rất quan tâm.
Trương Tiểu Nhị bảo Diệp Thiếu Dương nói rõ tình huống, có người ghi lại.
Tiếp theo Mã Thừa gọi Diệp Thiếu Dương lên xe.
Trương Tiểu Nhị vẫn ngồi vào trên đùi Diệp Thiếu Dương.
Một đám công nhân nhìn theo Ferrari chạy đi, một tiểu tử hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Bộ dạng tựa như không đẹp trai bằng ta, con gái chủ tịch sao lại thích người này...”
“Chúng ta cứ thế đi rồi?” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, “Không cần đi sở cảnh sát ghi chép cái gì đó? Còn có, anh có hiềm nghi lái xe gây nguy hiểm...”
Mã Thừa liếc hắn một cái, cười cười, tựa như chuyện này phi thường buồn cười.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt đã hiểu, hai chữ: đặc quyền.
Trương Tiểu Nhị nhìn thấu tâm tư của hắn, ôm cổ hắn nói: “Sư phụ, chúng ta chưa bao giờ làm chuyện xấu.”
“À... Cô có thể đổi cái tư thế hay không, tốt xấu đưa lưng về phía tôi, cô như vậy tôi áp lực rất lớn.”
Bị một em gái ngồi cưỡi ở trên người, còn là mặt đối mặt, cái tư thế này thật sự có chút xấu hổ.
Trương Tiểu Nhị nghiêm trang nói: “Anh là sư phụ của em, em sẽ không loạn luân với anh, người cứ yên tâm.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, tận lực đem thân thể tựa về phía sau, đầu lệch đến một bên, hỏi Mã Thừa: “Mấy người tìm tôi làm gì?”
“Bọn tôi đến tế bái Tiểu Mã.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó... Còn có một việc.” Vẻ mặt Mã Thừa có chút xấu hổ, “Lát nữa xuống xe nói sau.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh, hắn đã biết tất nhiên còn có việc.
“Đúng rồi, hai người vì sao sẽ đi cùng nhau?”
Mã Thừa ngại ngùng cười.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nói: “Hai người sẽ không...”
“Đừng hiểu lầm, em không đặt hắn vào mắt.” Trương Tiểu Nhị trợn mắt trắng dã. “Là hắn cứng rắn kéo em đến, hắn sợ bản thân tới tìm anh, anh không đáp ứng hỗ trợ.”
Sợ mình không đáp ứng? Vậy khẳng định không phải việc nhỏ. Diệp Thiếu Dương ở trong lòng bắt đầu tính toán.
Lúc này xe đã chạy lên núi, tới ngoài cửa lớn nghĩa địa công cộng.
Lão Quách lập tức đi lên đón.
Mã Thừa rất nhiệt tình chào hỏi lão Quách. Lần trước Lão Quách giúp hắn xử lý chuyện lăng mộ, Mã Thừa tiêu không ít tiền, người cũng bị lão Quách vớt đủ nước béo.
Lão Quách hỏi đã xảy ra chuyện gì, Diệp Thiếu Dương sao lại cùng bọn họ từ dưới núi đi lên.
Diệp Thiếu Dương nói sơ qua về tình huống, sau đó mọi người cùng nhau đến trước mộ phần Tiểu Mã.
Mã Thừa và Trương Tiểu Nhị ở trước mộ phần tế bái một phen, ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương hỏi mục đích chân thật Mã Thừa đến.
“Là như vậy.” Mã Thừa ngồi ở trước mộ phần, dùng cành cây nhỏ gạt đống lửa chưa cháy hết, nói:
“Buổi tối mấy ngày hôm trước, tôi có một lần lái xe mang một cô nương lên núi... Hóng gió, vừa lúc đến phụ cận nghĩa trang nhà chúng tôi, tôi nói với cô ấy một ít chuyện về nghĩa trang, cô ấy không tin, quấn lấy tôi dẫn cô ấy vào xem vườn anh đào bị thiêu hủy.
Tôi nghĩ sự tình đã trôi qua lâu như vậy, Quách đại sư cũng đem nghĩa trang thanh trừ sạch sẽ rồi, vì thế liền mang cô ấy đi vào, đi dạo một hồi.
Vốn cũng không có gì, về sau chúng tôi ở trong phòng bảo vệ cửa... Nghỉ ngơi. Cô ấy đột nhiên cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, giống như lên cơn động kinh, tôi kêu mấy người bảo vệ đem cô ấy khống chế, đưa đến bệnh viện, tiêm thuốc an thần...”
Nghĩa trang... Quả nhiên là có liên quan với nghĩa trang! Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi.
“Tôi lúc ấy cho rằng cô ấy là phát bệnh, cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa lúc ấy tương đối bận, tôi tìm vài người chiếu cố cô ấy, bản thân đi làm việc...”
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, nhịn không được xen mồm hỏi: “Đợi chút, cô nương đó bình thường có loại bệnh này hay không, anh không biết?”
Mã Thừa buông hai tay, “Tôi mới quen cô ấy chỉ vài ngày, tôi nào biết?”
“Không phải chứ, quen biết vài ngày anh hơn nửa đêm dẫn người ta ra ngoài... Đúng rồi, anh ban ngày dẫn người ta đi nghĩa trang bên kia làm gì, hẻo lánh như vậy.”
Trương Tiểu Nhị tức giận chen vào một câu: “Hắn là dẫn em gái đi rung xe đó.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, cười nói: “Vẫn là kẻ có tiền biết chơi, rung xe như thế nào, nói nghe một chút.”
Mã Thừa lườm hắn một cái, tiếp tục kể.
Vốn hắn cho rằng chuyện này đã qua, không ngờ em gái đó mấy ngày nay tình huống càng lúc càng nặng, tinh thần uể oải, hầu như lâm vào hôn mê, ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng sẽ la hét, nói cái gì không có ai nghe rõ.
Bệnh viện cũng kiểm tra không ra thân thể cô ấy có bệnh gì, nhận định là vấn đề tinh thần.
“Tôi hôm qua đi thăm cô ấy một lần, bộ dáng cô ấy rất khủng bố, hai mắt đều phát xanh rồi, tôi mới cho rằng đại khái là trúng tà, cho nên...”
“Cho nên anh tới tìm tôi?”
“Không sai, cậu nếu ra tay, vậy nhất định là thuốc đến bệnh trừ, không đúng, hàng yêu trừ ma.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Trúng tà loại việc nhỏ này, anh tùy tiện tìm pháp sư đi là được, đừng nói anh không tìm thấy.”
Mã Thừa nói: “Tôi tối hôm qua gọi điện thoại cho Quách đại sư không có ai tiếp, cho nên hôm nay tới tìm cậu. Người khác tôi không tín nhiệm.”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi: “Loại sự tình này có cái gì tín nhiệm hay không? Trị không hết không trả tiền là được.”
Mã Thừa lắc đầu, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không tín nhiệm người khác, là sợ người ta đem chuyện cô ấy trúng tà truyền ra, sẽ dẫn phát kết quả phi thường không tốt... Nói thẳng với cậu đi, cô ấy là một diễn viên, gần đây vừa hot, đi là tuyến đường ngọc nữ, không chịu nổi những tin đồn xấu đó.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghe hiểu, không khỏi cười lạnh, có thể hơn nửa đêm cùng một người mới chỉ quen vài ngày rung xe, quả nhiên là ngọc nữ.
Nhìn quét trên dưới Mã Thừa hai cái, nhíu mày nói: “Anh ngay cả nữ ngôi sao cũng có thể tán đổ!”
Trương Tiểu Nhị khinh thường hừ một tiếng, “Đám ngôi sao đó á, còn cần tán, gặp được thổ hào là tự mình bám vào rồi.”
Mã Thừa nhún nhún vai, “Sự tình là như thế, hai ta là bạn, việc này cậu nhất định phải giúp tôi.”
Đã có liên quan với nghĩa trang, cho dù hắn không nói, Diệp Thiếu Dương cũng muốn chủ động đi xem cô nương kia rốt cuộc là bị làm sao.
Vừa muốn gật đầu, lão Quách chậm rãi nói: “Lẽ ra mọi người đều là bạn, nhưng Thiếu Dương là Thiên Sư, loại việc nhỏ trừ tà lên đồng viết chữ này, hắn là không nên quản, đây là nguyên tắc.”