Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1019: Chương 1019: Chương 1019: Tiểu đồ đệ gặp nguy hiểm 1




Mã Thừa cười nói: “Tôi biết, cần bao nhiêu tiền.”

Lão Quách giơ lên năm ngón tay. “Thiên Sư ra trận, như thế nào cũng cần con số này, năm mươi vạn, giá bạn bè.”

“Đã nói nha.” Mã Thừa lập tức đáp ứng.

Diệp Thiếu Dương âm thầm cảm kích nhìn lão Quách một cái, không hổ là gian thương, hiểu lên giá.

Nghĩ nghĩ, ho khan hai tiếng nói: “Thôi, đều là bạn cả, tôi cũng xấu hổ cầm tiền, như vậy đi, tôi vừa mua một căn nhà, gần đây bận quá, không có thời gian mua đồ gia dụng, bằng không anh an bài một chút, ừm, giúp tôi tùy tiện mua mấy thứ đồ gia dụng?”

Mã Thừa cười cười. “Địa chỉ lát nữa gửi vào di động tôi.”

“Sảng khoái.” Diệp Thiếu Dương lấy ra chìa khóa nhà mới, giao cho hắn, trực tiếp báo địa chỉ.

Mã Thừa vừa nghe, nhíu mày nói: “Tiểu khu này là của Chu gia nhỉ, Tiểu Như tặng nhà cho cậu? Vì sao không tặng đồ gia dụng?”

“Tôi tự mình mua, nửa bán nửa tặng, tôi không muốn chiếm tiện nghi người ta.”

Mã Thừa cười nói: “Cậu và Tiểu Như, còn phân biệt lẫn nhau sao?”

“Đừng tán gẫu cái này được không?” Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước Mã Thừa lợi dụng tên mình đi chèn ép đốc công kia, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Nói chính sự, anh cùng em gái kia ở nghĩa trang làm loạn...”

“Dừng lại, chỉ là đi dạo một chút, chưa làm loạn, tôi không có bất kham như cậu nghĩ.” Mã Thừa liên tục xua tay.

“Được rồi, dù sao cũng không sai biệt lắm, hai người ở trong nghĩa trang, có gặp được chuyện gì thần quái hay không?”

Mã Thừa lắc đầu, lại gật gật đầu. “Lúc đó cô ấy đi trong rừng cây vào WC, nói nhìn thấy một nữ quỷ, bị dọa chạy về. Tôi lúc ấy nghĩ cô ấy nhất định là khẩn trương, nhìn lầm rồi, nữ hài tử không phải đều như vậy sao, sợ này sợ nọ.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày. “Anh chưa thấy?”

“Không có, tôi trước giờ đều không cảm thấy là sự kiện linh dị, bằng không đã sớm tìm cậu. Lúc trước sự kiện kia, quả thật đảo điên thế giới quan của tôi, nhưng tôi nghĩ cũng không có khả năng dễ dàng như vậy đã dụng phải quỷ chứ?”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Đụng phải quỷ là không dễ dàng, anh chủ động đi tìm quỷ thì lại khác, nghĩa trang kia của nhà anh trước kia là sào huyệt yêu linh, cho dù sau khi thanh trừ, cũng không thể cam đoan hoàn toàn sạch sẽ, sẽ hấp dẫn một ít cô hồn dã quỷ phụ cận đi qua, cũng là bình thường, huống chi...”

“Huống chi cái gì?” Trương Tiểu Nhị ở một bên nghe đang có hứng thú, thúc giục hỏi.

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói sơ qua gặp gỡ cùng tính toán một lần gần đây.

“Mấy người muốn trộm mộ!” Trương Tiểu Nhị nghe xong, nhất thời hưng phấn như gà chọi, kéo tay Diệp Thiếu Dương, bảo hắn đi luôn bây giờ.

Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách đem công cụ cầm ra hết, nói lời từ biệt với Tiểu Mã, tới trước mộ phần hai Đàm Tiểu Tuệ.

Lão Quách ở trước mộ phần Đàm Tiểu Tuệ thật sự đốt hai cây hương nến, sau đó dùng cành gỗ đào vòng quanh phần mộ cắm một vòng, bên trên quấn đầy chỉ đỏ.

“Sư phụ, làm gì vậy?” Trương Tiểu Nhị hạ giọng hỏi.

“Cành đào chỉ đỏ, là tránh cho có cổ cô hồn dã quỷ trà trộn vào, mượn dùng thi thể quấy phá. Đốt nến là...”

“Cái này con biết, người đốt nến, quỷ thổi đèn. Gà gáy đèn tắt không mô kim. Trong《 Ma thổi đèn 》có nói!”

“Cái này cũng không phải vào cổ mộ, nào có thuyết ma thổi đèn.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, “Cô thành thật chút cho tôi, ở một bên nhìn là được, đừng chậm trễ chính sự.”

Nói xong cùng lão Quách mỗi người cầm lấy một cái xẻng gấp, bắt đầu đào đất ở bốn phía phần mộ.

Đào khoảng một khắc đồng hồ, hai người dừng lại nghỉ ngơi.

Trương Tiểu Nhị cầm lấy xẻng gấp, nhảy xuống hố đất, tiếp tục đào.

Diệp Thiếu Dương vốn định ngăn trở, nói cho cô công việc này không phải đại tiểu thư làm, đột nhiên nghĩ đến cô hàng năm tập võ, thể lực không có vấn đề, nhìn thấy cô rất thích thú, cũng vui vẻ có người bỏ sức, ở một bên chỉ huy, Trương Tiểu Nhị rất nghe lời.

Mã Thừa tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Nếu để cha cô ấy biết, thế nào cũng ép cậu lấy cô ấy!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lời này nói như thế nào, vì sao không phải đem tôi bắt lại, xem tôi khiến con gái ông ấy mệt như thế nào.”

Mã Thừa nói: “Đứa nhỏ này từ khi sinh ra, toàn bộ mọi người đều chiều cô ấy quen rồi, đến bây giờ chưa ai có thể quản được, cậu là người đầu tiên có thể đem cô ấy hàng phục, lão cha cô ấy cảm tạ cậu còn không kịp. Thế nào, cần tôi quay về nói với cha mẹ cô ấy một chút, làm mối cho cậu hay không?”

“Sau đó anh liền có cơ hội để thừa dịp phải không?”

Mã Thừa biết hắn chỉ là Chu Tĩnh Như, cười lên, cười có chút cay đắng.

“Đừng ở đó lảm nhảm nữa, anh xuống dưới, để tôi nghỉ chút!”

Trương Tiểu Nhị túm chân Mã Thừa, kéo xuống hố, đem xẻng gấp giao cho hắn, bản thân nhảy lên làm giám công, thỉnh thoảng còn lớn tiếng thúc giục.

Diệp Thiếu Dương nhìn động tác xúc đất không được tự nhiên của Mã Thừa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có thể khiến đường đường Mã công tử làm cu li, trừ Trương Tiểu Nhị cũng không còn ai.

Bởi vì là nghĩa địa công cộng, không có nấm mồ, chôn người không chú ý như vậy, hố cũng không sâu. Bốn người thay phiên ra trận, không đến nửa giờ đã đem quan tài bới ra.

Là một cái quan tài gỗ bách thượng đẳng khắc hoa, chôn xuống hai tháng, còn chưa mục nát.

Lão Quách dùng búa đanh nhổ đinh trước, sau đó bảo mọi người đều tránh ra, xuất ra một cái móc vuốt hổ sắt đen, móc chặt đầu nhỏ của quan tài, mượn đòn bẩy, dùng sức cạy quan tài.

Diệp Thiếu Dương ở một bên nhìn, cảm thấy thủ pháp mở quan tài của hắn tuy không thuần thục như Tứ Bảo tên trộm mộ kia, nhưng cũng có bài bản.

Chỉ nghe “rắc” một tiếng, một đầu nắp quan tài bị cạy lên.

Trương Tiểu Nhị hưng phấn nhảy xuống, giúp đỡ đi nâng một đầu khác của quan tài. Lão Quách vội vàng ngăn lại.

“Đầu lớn không thể động! Chẳng may có cương thi, lập tức có thể ngồi dậy. Phiền toái!”

Trương Tiểu Nhị chu mỏ nói: “Có hai người các anh ở đây, còn sợ cương thi gì.”

“Lời này, đạo cao một thước ma cao một trượng, cương thi cũng chia ba bảy loại, lại nói bỏ thoải mái tìm phiền toái, không cần thiết vậy.”

Lão Quách dùng sức kéo móc vuốt hổ, đem một đầu nắp quan tài cạy lên, dùng đòn bẩy chống.

Diệp Thiếu Dương lập tức cầm đèn pin, nhảy xuống, soi vào bên trong.

Rỗng tuếch!

Thi thể Đàm Tiểu Tuệ, quả nhiên không thấy!

“Thật cũng không thấy, giả cũng không thấy...” Lão Quách lẩm bẩm, “Ngoan ngoan, chuyện lớn rồi.”

“Ồ, đây là cái gì?” Trương Tiểu Nhị từ trong tay Diệp Thiếu Dương đoạt lấy đèn pin, hướng mặt trong nắp quan tài soi tới.

Diệp Thiếu Dương và lão Quách đều chỉ lo chú ý trong quan tài, cũng chưa nhìn hướng lên trên, bị Trương Tiểu Nhị nhắc nhở như vậy, theo ánh đèn pin nhìn lại, thấy vị trí ước chừng trung ương nắp quan tài treo một vật nhỏ giống như con dơi.

Thân thể đỏ bừng như máu, dưới ánh đèn pin, phản xạ ra một loại hào quang đáng sợ.

“Thứ thật kỳ quái.” Trương Tiểu Nhị nói xong liền đưa tay đi bắt.

“Đừng động vào!” Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, đưa tay đi kéo Trương Tiểu Nhị, thì đã muộn:

Con “dơi máu” kia đột nhiên sải cánh bay xuống, đáp ở trên mu bàn tay Trương Tiểu Nhị, theo tay áo một đường hướng bả vai bò lên.

Trương Tiểu Nhị bị dọa hét rầm lên, hai tay vung vẩy, muốn đem thứ kia từ trong quần áo lôi ra.

Nhưng quái vật này tốc độ cực nhanh, cách quần áo, bò qua lại ở trên thân cô.

“Cởi quần áo, mau cởi quần áo!” Diệp Thiếu Dương hướng cô kêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.