Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1020: Chương 1020: Chương 1020: Tiểu đồ đệ gặp nạn 2




Trương Tiểu Nhị nhanh chóng cởi quần áo, vừa cởi bỏ một cái nút thắt trước ngực, quái vật kia đã bò ra.

Diệp Thiếu Dương đưa tay đi bắt, kết quả quái vật nhảy lên bả vai Trương Tiểu Nhị, mình lại chộp được một vật mềm nhũn không nên chộp.

Sửng sốt có một giây, quái vật kia đột nhiên nhảy đến trên mặt Trương Tiểu Nhị.

Trương Tiểu Nhị nhịn không được hét rầm lên, miệng vừa há, quái vật đó lập tức chui vào.

Diệp Thiếu Dương tay mắt lanh lẹ, loáng cái chộp lấy hai chân vật kia, tay cảm thấy trơn trượt lạnh lẽo, khó chịu nói không nên lời, cũng không rảnh để ý.

Tay trái từ trong túi lấy ra Diệt Linh Đinh, hướng con dơi kia đâm xuống, đâm xuyên, máu đen ồ ồ trào ra, chảy tới trên mũi nhọn của Diệt Linh Đinh, lập tức bị nung khô, hóa thành một làn khói đặc cực kỳ tanh hôi.

Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp cái đầu vừa trọc vừa tròn của quái vật, dùng sức kéo ra, dùng Diệt Linh Đinh cắm trên đất, trước mặc kệ nó, đi qua xem xét tình huống của Trương Tiểu Nhị.

Trương Tiểu Nhị gập lưng cúi xuống đất, bắt đầu nôn.

“Không có việc gì chứ?” Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ bả vai của cô, thấy cả người cô run run, nghĩ là bị dọa hỏng rồi.

Cùng lúc vỗ cô, thấp giọng an ủi, quay đầu nhìn về phía quái vật kia.

Quái vật đó bị cắm trên mặt đất, mở ra cái mồm to tròn tròn, lộ ra hai hàm răng nhọn trên dưới, phát ra tiếng kêu như cưa gỗ, nghe cực kỳ không thoải mái.

Quái vật này mọc một đôi cánh như cánh dơi, nhưng đến lúc này đám người Diệp Thiếu Dương mới nhìn rõ, đây căn bản không phải dơi, mà là một con cóc toàn thân mọc đầy bướu thịt, chẳng qua có thêm một đôi cánh, cộng thêm hai hàm răng nhọn trong mồm, nhìn qua quái dị tới cực điểm, làm người ta không rét mà run.

Con cóc này bị Diệt Linh Đinh đóng trên mặt đất, giãy giụa một lúc rồi bất động, Lão Quách ngồi xổm trước mặt quan sát một hồi, trong tay cầm một nắm giấy hoàng phiếu, bắt lấy con cóc, vừa muốn nhấc lên.

Trên giấy hoàng phiếu bốc lên một luồng khí đen, lập tức bị ăn mòn.

Con cóc trong chớp mắt hóa thành một bãi máu đen sền sệt.

“Đây là cái quỷ gì!” Lão Quách lấy ra một cái ống trúc, mở ra nút, Thất Vĩ Ngô Công bò ra, tới gần vũng máu đen kia, tựa như ngửi ngửi, tiếp theo lập tức đầu cũng không quay lại bò về trong ống trúc.

Trương Tiểu Nhị cuối cùng đã nôn xong.

Diệp Thiếu Dương vốn định đỡ cô đi một bên ngồi một lúc, nhưng Trương Tiểu Nhị vừa di chuyển một bước, lập tức hai chân mềm nhũn, ngã ở trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ôm chặt cô, nhìn lên trên mặt cô, nhất thời cả kinh biến sắc:

Trương Tiểu Nhị sắc mặt phát tím, hai bên má đều giống như thần kinh nhảy lên, co rúm không ngừng, trong một đôi mắt chảy ra thứ giống như máu đặc.

“Tại sao có thể như vậy!”

“Em... Em bị thứ đó... Cắn được đầu lưỡi, giống như có cái gì, chui vào...” Trương Tiểu Nhị cố hết sức nói xong câu đó, lập tức hôn mê, mềm nhũn ngã xuống ở trong lòng Diệp Thiếu Dương.

“Đây là cổ, huyết cổ!” Lão Quách nhìn vật Trương Tiểu Nhị lúc trước nhổ ra, giọng run run than thở. Một vũng kia căn bản không phải thực vật, mà là máu đặc xanh đỏ giao nhau!

Diệp Thiếu Dương dùng hai ngón tay cạy mở miệng Trương Tiểu Nhị, tìm lão Quách đòi đèn pin, soi vào trong khoang miệng, phát hiện đầu lưỡi sưng như lạp xườn, bên trên quả nhiên có hai dấu răng, máu chảy ra cũng biến thành màu đen.

“Mặc kệ là cái gì, phải mau đem máu độc rút ra!”

Diệp Thiếu Dương đem Trương Tiểu Nhị cẩn thận đặt nằm xuống đất, tự mở ra ba lô, tìm kiếm hộp kim Thập Bát Thần Châm, kết quả chưa tìm được.

“Hỏng rồi, nhất định là rơi ở nhà!” Diệp Thiếu Dương gõ gõ đầu, hiện tại trở về lấy cũng không còn kịp.

Lão Quách ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, dùng miệng! Phải mau đem máu độc hút ra!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Huynh tới?”

“Ta một lão già, còn ra thể thống gì! Cô ấy tỉnh lại sẽ giết ta.” Lão Quách khoát tay.

Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Mã Thừa.

Mã Thừa cũng vội vàng xua tay. “Cậu là sư phụ cô ấy, cậu tới đi. Cô ấy sẽ không làm gì cậu.”

Cứu người quan trọng, Diệp Thiếu Dương không có cách nào cả, nhanh chóng hòa tan một bát nước bùa, uống một ngụm, do dự một chút, nghiến răng một cái, ghé lên miệng Trương Tiểu Nhị, đem nước bùa phun vào trong miệng cô.

Trương Tiểu Nhị lập tức run rẩy cả người, theo bản năng biểu hiện ra thống khổ cùng kháng cự.

Diệp Thiếu Dương đành phải ôm chặt cô, ngậm chặt đầu lưỡi của cô, may mà đầu lưỡi cô bị sưng, khẽ cắn là được, dùng sức hút, hút ra một ngụm lớn máu độc, vào miệng thấy cực kỳ cay độc, có một loại cảm giác tê dại.

Diệp Thiếu Dương lập tức nhổ đi hết, tiếp tục đi hút. Thầm nghĩ may mà mình không để cho Mã Thừa đến hút, máu độc này độc tính quá mạnh, mình có máu Thiên Sư hộ thể, chỉ cần không phải bị cổ trùng chui vào trong thân thể, đối với vô căn độc bình thường là bách độc bất xâm.

Nếu đổi là Mã Thừa, nhắm chừng chưa hút được hai ngụm, Tiểu Nhị còn chưa cứu sống, chính hắn trúng độc nằm trước.

Hút ra mấy ngụm máu độc, đầu lưỡi bớt sưng.

Diệp Thiếu Dương thấy Trương Tiểu Nhị hơi tỉnh táo lại, mở mắt ra, ánh mắt đục ngầu nhìn mình, lập tức có chút xấu hổ, buông ra miệng của cô, cuống quít nói: “Đừng hiểu lầm, cô trúng độc, tôi đang giúp cô hút độc...”

Trương Tiểu Nhị lại nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương ôm cô, cúi người mút chặt miệng cô... Hình ảnh nhìn qua thật sự có chút giống tiểu tình lữ thân thiết.

Theo nọc độc ép ra, Diệp Thiếu Dương cảm giác được đầu lưỡi sưng của cô thu nhỏ lại từng chút một, cầm đèn pin soi, màu sắc cùng kích cỡ đều bình thường, lúc này mới thở phào một cái, lấy ra một chai nước sạch, súc súc miệng, thanh trừ nọc độc còn sót lại.

“Môi cậu sưng lên rồi, thật khoa trương.”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy Mã Thừa nói, tự mình sờ sờ, hai bờ môi quả thật sưng như hai khúc lạp xườn.

“Không có việc gì, độc tố tan đi là khỏi.”

Mã Thừa hướng hắn cười cười, “Cậu yên tâm, chuyện vừa rồi, tôi khẳng định sẽ không nói với Tiểu Như.”

“Không có tâm tình nói giỡn với anh. Dính vào việc lớn rồi.” Diệp Thiếu Dương nhìn Trương Tiểu Nhị trong lòng, cau mày.

Mã Thừa sửng sốt, “Sao, cậu không phải đem độc tố hút ra rồi sao, chẳng lẽ còn chưa ổn?”

“Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, đây là một cái cổ trong cổ, trong cơ thể con cóc máu kia có cổ trùng chân chính, thời điểm cắn cô ấy, đã chui vào trong cơ thể, hút độc cũng chỉ là trị phần ngọn chưa trị phần gốc, tạm thời giảm bớt bệnh trạng mặt ngoài.”

Diệp Thiếu Dương một mặt nói, một mặt từ trong đai lưng lấy ra đồng tiền lớn đúc mẫu, vẽ một lá bùa, bắt đầu nung ở phía dưới đồng tiền.

Nơi lửa bùa tới gần đồng tiền, lửa lập tức biến thành màu tím.

Chờ đốt xong một lá bùa, Diệp Thiếu Dương cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên đồng tiền, chỉ nghe ‘Xèo’ một tiếng, máu tươi lan tràn ra, đem đồng tiền lớn đúc mẫu nhuộm thành màu đỏ.

Diệp Thiếu Dương dùng chỉ đỏ xuyên đồng tiền lớn đúc mẫu, nhét vào phía dưới đầu lưỡi Trương Tiểu Nhị, đem chỉ đỏ quấn ở trên một cái răng cửa, miễn cho cô đem đồng tiền nuốt vào bụng.

“Đi về trước nói sau!” Diệp Thiếu Dương cõng Trương Tiểu Nhị, bước nhanh đi về phía cổng nghĩa địa công cộng.

“Mọi người đi trước! Ta đem phần mộ lấp lại!” Lão Quách bảo Mã Thừa đi trước.

Đem Trương Tiểu Nhị đưa tới trên xe của Mã Thừa, Mã Thừa khởi động ô tô, nói: “Bây giờ đi đâu?”

“Đi chỗ tôi ở đi, mau một chút.” Diệp Thiếu Dương báo địa chỉ.

Mã Thừa đem xe lái thật nhanh, dọc theo đường đi liên tục vượt đèn đỏ.

“Cậu có thể cứu sống cô ấy chứ?” Mã Thừa vừa lái xe vừa hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.