Diệp Thiếu Dương đang tự hỏi chuyện có liên quan với cổ thuật, không để ý tới hắn.
Mã Thừa còn tưởng hắn là không có nắm chắc, nói tiếp: “Cậu nhất định phải cứu sống cô ấy, cô ấy nếu có gì không hay xảy ra, Diệp Thiếu Dương, hai ta đều phải xong đời!”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, nói: “Có ý tứ gì?”
“Tôi chỉ nói cho cậu, ông nội cô ấy, đem cô ấy coi là cục vàng. Cô ấy nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói cậu, cho dù là ta, cũng chịu không nổi.”
Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng.
Ô tô chạy đến dưới lầu nhà thuê, Diệp Thiếu Dương cõng Trương Tiểu Nhị lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, nhìn thấy một người sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên sô pha, còn cho là quỷ, sửng sốt một chút mới phát hiện là Nhuế Lãnh Ngọc, đang đắp mặt nạ.
Diệp Thiếu Dương đem Trương Tiểu Nhị ôm vào trong phòng, đặt nằm trên giường, Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng đi tới, nhìn thấy là Trương Tiểu Nhị, cũng lập tức ngẩn người, nói: “Chuyện gì thế?”
“Trúng cổ, mạng ở sớm tối.” Diệp Thiếu Dương thở hổn hển một hơi, ngồi xuống bên giường.
“Cậu đừng nghỉ ngơi chứ, cậu mau cứu cô ấy đi!” Mã Thừa sốt ruột lẫn hoảng hốt nói.
“Tôi nghĩ một chút phải làm thế nào!” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đối với cổ thuật, mình hiểu biết cũng không nhiều, không dám làm bậy, vì thế nhanh chóng đem sự tình nói một lần với Nhuế Lãnh Ngọc, cô thường ở phía nam, lại là tán tu dân gian, kiến thức rộng rãi.
“Cổ trong cổ!” Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe, cả kinh biến sắc. “Loại cổ này quá tà môn rồi. Anh phải biết được trong cơ thể cô ấy là cổ trùng gì mới được!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cũng không biết, lúc ấy con cóc máu đó chui vào trong miệng cô ấy cắn một phát, tôi cũng chưa nhìn thấy cổ trùng.”
Hiện tại cổ trùng đã tiến vào trong cơ thể cô ấy, nhìn không thấy sờ không được, không thể phán đoán là cổ gì, nút thắt vấn đề là ở đây.
“Cổ có sinh cổ mười tám, thục cổ mười tám, tổng cộng ba mươi sáu loại, mỗi loại cách giải đều khác nhau.”
Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn Trương Tiểu Nhị, nói, “Nếu để tôi biết là cổ gì, tôi có biện pháp giải, nhưng tôi cũng không phải dưỡng cổ sư, chỉ nhìn bề ngoài tôi cũng không phán đoán ra là cổ gì.”
Hai người thảo luận một hồi, cũng không có bất cứ biện pháp nào, chỉ có gọi điện thoại thúc giục lão Quách đến.
Lão Quách sau khi chạy tới, cũng chỉ phán đoán ra con cóc kia, là “Huyết Thiềm Cổ” trong mười tám sinh cổ, là cổ thân, sau khi chết lập tức hóa thành máu, nói rõ nó không phải sinh vật thật sự, mà cổ trùng chân chính nấp ở trong cơ thể nó kia, là cổ linh, rốt cuộc là cái gì, không thể nào phán đoán.
“Cổ trong cổ này, nghe nói chỉ có đại vu sư trong sinh miêu mới biết, cho dù là người dưỡng cổ bình thường, cũng không giải được.”
Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Mục tiêu của đối phương thật ra là đệ, đồ đệ này của đệ là thay đệ trúng chiêu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, một điểm này, hắn ở trên đường trở về đã hiểu. Đã là hạ cổ cho một Thiên Sư là hắn, tự nhiên cực kỳ hung hiểm, thể chất người thường càng khó có thể kháng cự.
Nghĩ đến một điểm này, Diệp Thiếu Dương càng lo lắng cho tình cảnh của Trương Tiểu Nhị.
“Sư huynh, huynh có cách nào xác định là loại hình cổ gì không?”
Lão Quách gật gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một khối ngọc màu xanh lục mực, điêu khắc thành hình dạng một con cá, nhưng không có mắt. Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết là tử ngọc.
Tử ngọc điêu khắc thành loại hình dạng này, chỉ có một công dụng:
Cổ đại có loại người hung thần, nhất là loại giang dương đại đạo, lệ khí sâu nặng, sau khi chết lệ khí không tan, dễ dàng thi biến, vì thế đao phủ hay dùng loại tử ngọc này nhét vào trong miệng thi thể, có thể hấp thu lệ khí, tránh thi biến.
Khắc thành hình dạng cá, chỉ là vì lấy hài âm “Ngự”. Chữ Ngự này, mặc kệ là bổn ý Hán tự, hay là ở trong chú ngữ đạo gia phật gia, đều có ý tứ trấn áp.
Một khối tử ngọc bị xác ướp cổ ngậm mấy trăm năm, thi khí cùng lệ khí ẩn chứa trong đó khó có thể tưởng tượng, sau khi bị pháp sư dùng “Ngũ hồng đậu” tế luyện, diệu dụng vô cùng.
Lão Quách đè cổ tay Trương Tiểu Nhị, dùng tử ngọc lăn một hồi ở trên đại huyệt của cô, chỉ thấy tử ngọc vốn màu xanh lục mực dần dần biến thành màu đỏ son, trong đó còn pha một ít điểm nhỏ màu trắng.
Lão Quách dùng lửa bùa nung, nhìn một hồi, nói: “Là độc cổ.”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lẫn nhau một cái, đều tự hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Độc cổ mà nói, vậy thì phiền toái rồi...”
Diệp Thiếu Dương âm thầm trầm ngâm, sau đó nói: “Trước mắt chỉ có dùng Thập Bát Thần Châm khóa chặt kinh mạch, không cho nọc độc xâm nhập, giảm bớt trước một chút, sau đó lại nghĩ cách.”
Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách đều gật gật đầu.
Lúc này có tiếng chuông di động vang lên, bốn người đều chưa cử động. Sau đó Mã Thừa nhớ tới cái gì, từ trong túi quần bò ngắn của Trương Tiểu Nhị móc ra di động, nhìn màn hình một cái, lắc đầu, đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.
Trên màn hình biểu hiện người gọi tới là “bà già” .
Không cần phải nói, là mẹ của Trương Tiểu Nhị gọi tới.
“Cậu có cách nào ở trong mấy giờ chữa khỏi cho Tiểu Nhị hay không?” Mã Thừa hỏi.
“Mấy giờ, anh nằm mơ mà, mấy chục giờ cũng không được.”
Mã Thừa thở dài, suy nghĩ một phen, nói: “Vậy thì không giấu được rồi, chúng ta chung quy không thể đem cô ấy giữ lại mãi ở đây, đến lúc đó người nhà cô ấy tìm đến, phiền toái lớn hơn nữa, còn không bằng chủ động thừa nhận, tranh thủ bọn họ thông cảm.”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu trầm ngâm, cảm giác có chút không thể đối mặt cha mẹ Trương Tiểu Nhị.
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mã công tử nói là đúng, chúng ta hiện tại ngay cả cứu tỉnh cô ấy như thế nào cũng không biết, có thể lừa gạt được nhất thời, cũng không thể giấu mãi, chẳng may Tiểu Nhị có gì không hay xảy ra, đến lúc đó cha mẹ cô ấy...”
“Cô ấy không có gì không hay xảy ra, tôi nhất định phải đem cô ấy cứu sống. Nhưng quả thật không giấu được.” Diệp Thiếu Dương nói với Mã Thừa, “Anh thông báo cha mẹ cô ấy tới đây đi.”
Lúc này điện thoại đã cúp. Mã Thừa gọi lại.
“Dì, con là Mã Thừa, Tiểu Nhị ở cùng với con, cô ấy... Xảy ra chút tình huống, ngài đừng kích động, chúng con hiện ở trong nhà một người bạn... Vâng ngài tới rồi nói sau, địa chỉ là...”
Cúp điện thoại, Mã Thừa hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chờ cha mẹ cô ấy đến, tôi cũng không dám cam đoan xảy ra chuyện gì, có lẽ cậu sẽ bị bắt lại.”
“Bắt lại.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Bọn họ còn có thể bắt người?”
“Nói với cậu như vậy, ông nội Tiểu Nhị dậm chân một cái, toàn bộ Thạch Thành cũng phải động đất.” Ngừng một chút nói, “Tôi sẽ không có chuyện gì, nhưng tôi cũng là đương sự, đến lúc đó không bảo vệ được cậu, cậu đến lúc đó tìm Tiểu Như đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn họ sẽ không bắt tôi.”
Mã Thừa nói: “Nhà bọn họ rất thu mình, làm người rất tốt, nhưng chuyện liên quan Tiểu Nhị, cha mẹ cô ấy nhất định sẽ mất đi lý trí.”
Diệp Thiếu Dương chưa nói gì, cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Tiểu Nhị hôn mê bất tỉnh một cái, âm thầm thở dài, hắn hiện tại chỉ quan tâm thế nào mới có thể cứu sống cô.
Mười phút sau, dưới lầu vang lên tiếng ô tô.
Mã Thừa tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới mặt đất, ba chiếc xe bánh mỳ cảnh sát dùng đến đây, đỗ ở trên đất trống dưới lầu, nhưng cửa xe chưa mở, cửa sổ xe hoàn toàn đóng, chưa có ai xuống xe.
“Đây là ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương tiến lên hỏi.