“Lát nữa cha mẹ cô ấy đến nói chuyện với cậu, không nói được thì trực tiếp mang đi.” Mã Thừa vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương.
Một lát sau, lại một chiếc xe lái tới, từ trên xe một đôi trung niên nam nữ xuống, Mã Thừa lập tức ra khỏi cửa, đi xuống lầu nghênh đón, đem bọn họ dẫn lên, giải thích sơ qua vài câu.
Vừa vào cửa, hai vợ chồng liền đến thẳng phòng ngủ, nhìn thấy Trương Tiểu Nhị đang hôn mê, cả kinh biến sắc.
Mẹ của Trương Tiểu Nhị khóc lóc hồi lâu, cũng không gọi tỉnh được con gái, quay đầu hướng Mã Thừa quát: “Tiểu Nhị rốt cuộc bị làm sao vậy!”
Mã Thừa vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương đi lên trước, nói: “Dì à bình tĩnh trước, Tiểu Nhị tạm thời không có việc gì, con đem sự tình nói từ đầu cho người một lần.”
Cha của Trương Tiểu Nhị coi như bình tĩnh, kéo vợ ngồi xuống ở trên giường, nghe Diệp Thiếu Dương đem tình hình nói một lần.
Mẹ của Trương Tiểu Nhị nào chịu tin: “Đây đều là cái thứ vớ vẩn gì vậy, thần côn, yêu ngôn hoặc chúng!”
Nói xong muốn gọi điện thoại, bảo đám cảnh sát kia đi lên, đem Diệp Thiếu Dương bắt đi.
Cha của Trương Tiểu Nhị giữ chặt vợ, bảo bà bình tĩnh, đem kính mắt đẩy đẩy lên trên, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu là Diệp Thiếu Dương. Tôi từng nghe Tiểu Nhị nói về cậu.”
“Tiểu Nhị từng nói với tôi chuyện cậu, mẹ nó không tin, nhưng tôi là từng kiến thức một ít, tôi không nghi ngờ cậu.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn sợ nhất đối phương không tin những thứ này, chỉ cần tin tưởng, vậy thì dễ xử lý.
Mã Thừa nói: “Chú Trương, cháu lúc ấy cũng có mặt, Thiếu Dương nói là thật, lời của cháu, chú chung quy nên tin tưởng.”
Cha Trương Tiểu Nhị nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chuyện này, nghiêm khắc mà nói cũng không trách cậu, nhưng dù sao cũng là bởi cậu mà dựng lên, cậu phải phụ trách đến cùng. Tiểu Nhị hiện tại rốt cuộc tình huống thế nào rồi?”
“Trúng cổ, hơn nữa là độc cổ, nói thật, tương đối khó giải quyết.”
Cha của Trương Tiểu Nhị nhíu mày, hỏi: “Cái gì gọi là độc cổ?”
“Cổ có bốn loại, độc cổ, thi cổ, trùng cổ, hồn cổ.
Bất cứ cổ nào cũng có độc, đại bộ phận cổ đều là dựa vào cổ trùng thi triển, nhưng nguyên lý khác nhau: đại bộ phận người dưỡng cổ dùng cổ, đều là trùng cổ, cổ trùng một khi tiến vào cơ thể người, không phải cắn nuốt nội tạng, thì là hút máu, hoặc là sinh sôi nẩy nở cổ trùng, cuối cùng đem người ta giày vò chết tươi.”
Tuy không xác định bọn họ nghe hiểu được, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy sự tình liên quan tính mạng con gái bọn họ, cần thiết giải thích rõ ràng,
“Trùng cổ đáng sợ nhất, nhưng có biện pháp có thể đem cổ trùng dẫn ra. Độc cổ khác, cổ trùng một khi tiến vào trong cơ thể, liền không bao giờ ra nữa, trừ phi... Kí chủ tử vong. Cổ trùng ở trong cơ thể người, không ngừng phóng thích nọc độc, ăn mòn kinh mạch... Người ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Mẹ của Trương Tiểu Nhị vừa nghe được mấy chữ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, sốt ruột khóc lên, người chồng vỗ vỗ bả vai của bà, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu còn có kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy với tôi, nói rõ cậu nhất định có cách cứu nó chứ?”
“Tôi có thể dùng trước... Pháp thuật về châm cứu, đem nọc độc hút ra, có thể trì hoãn một đoạn thời gian.”
“Sau đó thì sao?”
“Cổ trùng sẽ không ngừng phóng ra nọc độc, cách một đoạn thời gian, thì cần hút một lần, có thể duy trì sinh mệnh, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc. Mấu chốt vẫn là phải đem cổ trùng giết chết, nhưng vấn đề là tôi hiện tại không biết cô ấy trúng là cổ gì, không dám làm bậy.”
Cha của Trương Tiểu Nhị chăm chú nhìn hắn một lát, nói: “Cậu rất thành thực.”
Diệp Thiếu Dương buông tay, “Tiểu Nhị là vì tôi bị thương, tôi khẳng định phải cứu sống cô ấy, mọi người cũng không cần quá lo lắng, tôi cam đoan khiến cô ấy không có việc gì.”
“Lấy cái gì cam đoan?”
“Lấy mạng tôi cam đoan. Cứu không nổi cô ấy, mấy người đem tôi giết chết là được.”
Hai người nhìn nhau một hồi, cha Trương Tiểu Nhị gật gật đầu, thở dài.
“Thật ra, chuyện này cũng không trách cậu, tính cách Tiểu Nhị tôi biết, coi trời bằng vung, điên lên ai cũng không ngăn được, nhưng tôi chỉ có một đứa con gái này... Tôi hy vọng cậu có thể mau chóng cứu tốnó, chúng tôi có thể tìm cớ giấu ông nội của nó một thời gian, nhưng không thể giấu quá lâu.
Lão nhân gia chín mươi tuổi, chỉ một đứa cháu gái này, ông ấy chịu không nổi bất cứ sự đả kích nào, lời của tôi cậu hiểu chứ?”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, sau đó nói cho bọn họ, hiện tại cần làm như thế nào, vì thế Trương thúc đem con gái cõng lên, mọi người cùng nhau xuống lầu.
Cha Trương Tiểu Nhị phất phất tay, mấy chiếc xe cảnh sát không chậm trễ một khắc, trực tiếp lái đi.
Từ trên xe riêng của hắn có hai tiểu tử xuống, đem Trương Tiểu Nhị cẩn thận ôm vào trong xe, đặt ngang ở trên ghế sau.
Mã Thừa và lão Quách đều tự lái xe, chở Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đi theo ở phía sau.
“Tôi cũng không ngờ vợ chồng bọn họ dễ nói chuyện như vậy.” Mã Thừa lái xe, có chút ngoài ý muốn nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn họ rất tức giận, rất kích động, nhưng không dám bắt tôi, cũng không dám vô lễ đối với tôi.”
“Vì sao không dám?”
“Bắt tôi đi, ai tới cứu con gái bọn họ?”
Mã Thừa sửng sốt, mình quả thực đã xem nhẹ mấu chốt trung tâm nhất này.
“Nhưng nếu Tiểu Nhị thực có gì không hay xảy ra, cậu sẽ theo đó xong đời.”
“Sẽ không, tôi khẳng định sẽ cứu cô ấy.”
Ô tô lái vào một biệt thự đại viện. Biệt thự rất lớn, rất khí phái, nhưng Diệp Thiếu Dương không có tâm tình chú ý những thứ này.
Trương Tiểu Nhị được đưa vào một phòng ngủ, đặt ở trên giường.
Diệp Thiếu Dương hứng một chậu nước, chuẩn bị tốt tất cả, sau đó bảo Nhuế Lãnh Ngọc đi vào, người khác đều đuổi ra ngoài cửa, miễn cho ảnh hưởng mình.
“Bảo tôi vào làm gì?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút buồn bực.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy một bàn tay của cô, đặt ở trước ngực, nói: “Lần này cô nhất định phải giúp tôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, nói: “Anh nói đi!”
“Tôi muốn dùng Thập Bát Thần Châm với cô ấy, còn có cạo gió, giúp cô ấy bức độc, cô chú ý xem đặc điểm thủ pháp của tôi, sau đó tôi lại truyền cho cô khẩu quyết thần châm, sau đó cô giúp tôi chiếu cố cô ấy, tôi đi điều tra chân tướng sự tình, về sau bức độc cho cô ấy, liền vất vả cô rồi.”
Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu. Loại chuyện này quả thực vất vả, cô cũng không quen chiếu cố bất luận kẻ nào, nhưng bởi vì là Diệp Thiếu Dương nhờ vả, cô nguyện ý ủy khuất một lần.
Diệp Thiếu Dương bảo cô hỗ trợ, đem áo Trương Tiểu Nhị cởi ra, sau đó ghé vào trên giường. Mình là nam nhân, loại chuyện này không quá tiện, hơn nữa có Nhuế Lãnh Ngọc ở đây, càng thêm xấu hổ.
“Áo ngực cần cởi không?”
“Ặc... Không cần, cởi nút thắt là được.”
“Ừm, xong rồi, anh qua đây đi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, Trương Tiểu Nhị trên thân để trần nằm úp sấp trên giường, phía sau lưng một mảng trắng như tuyết.
Tiến lên lấy ra Thập Bát Thần Châm, hít sâu một hơi, từ vai bắt đầu châm cứu. Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên quan sát.
Sau gáy, cổ, hai bên vai đều châm cứu, Diệp Thiếu Dương từ trong miệng Trương Tiểu Nhị lấy ra đồng tiền lớn đúc mẫu, dùng nước sạch ngâm, sau đó dùng Thiên Mộc Tạng Hương tiêm nhiễm một phen, dùng ngón cái tay phải đặt ở trên lưng cô, cao thấp có quy luật bắt đầu cạo.
Tay trái thay phiên đi ấn hai bên lưng của cô, nhẹ nhàng day, hoạt động huyết mạch, tiện cho đem nọc độc bức ra.
Trương Tiểu Nhị lưng rất mềm, làn da cũng cực kỳ trơn bóng, đầy co giãn.
Nhưng trong lòng Diệp Thiếu Dương không có bất cứ tà niệm nào, hoàn toàn tập trung tinh thần, dùng cương khí khống chế đồng tiền lớn đúc mẫu, không ngừng cạo gió.
Đồng tiền ở trên làn da cạo một lần, liền có một chút máu dinh dính từ lỗ chân lông chảy ra.