Nhuế Lãnh Ngọc cẩn thận quan sát thủ pháp của Diệp Thiếu Dương, biết cái này nhìn qua không có gì, trên thực tế rất cần kỹ xảo, hơn nữa đồng tiền di động cũng cần phù hợp quy luật, mỗi một lần đều phải kích phát một huyệt vị, cường độ các thứ cũng đều rất chú ý.
Quá trình này kéo dài hai mươi phút, sau khi chấm dứt, trên một cái lưng vốn trắng như tuyết của Trương Tiểu Nhị dính đầy một tầng máu độc sền sệt, nhìn qua thấy ghê người.
Nhuế Lãnh Ngọc dùng khăn mặt chấm nước, rất tỉ mỉ giúp cô ấy lau khô từng chút một.
“Lần sau thời điểm bản thân cô cạo gió, có thể tìm người hỗ trợ, bảo mẫu gì đó.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Không cần anh nói tôi cũng hiểu.”
Nhuế Lãnh Ngọc giúp Trương Tiểu Nhị mặc áo ngực, xoay người, để cô nằm ngửa ra, dùng chăn đắp.
Sắc mặt Trương Tiểu Nhị dễ coi hơn rất nhiều, nhìn qua không khác gì người thường.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới mở cửa, để cha mẹ cô vào.
Hai vợ chồng tiến vào nhìn thấy sắc mặt Trương Tiểu Nhị, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đa tạ.” Cha của Trương Tiểu Nhị cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Sau này làm thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói để lại Nhuế Lãnh Ngọc chiếu cố Tiểu Nhị, mình cần đi điều tra chân tướng.
Cha của Trương Tiểu Nhị nghe xong, nói: “Vậy tất cả liền kính nhờ cậu, những thứ phương diện pháp thuật của mấy người, tôi không hiểu, nhưng nếu cần cái gì, cứ việc nói với tôi.”
Mẹ của Trương Tiểu Nhị nói: “Tiểu Nhị tương lai sẽ luôn hôn mê sao? Vậy ăn uống như thế nào?”
“Mỗi ngày để cô ấy phơi nắng nhiều vào, mỗi ngày giữa trưa mười hai giờ, sẽ tỉnh một lúc, có thể ăn.”
Trương Tiểu Nhị vừa thanh trừ cổ độc, tạm thời không có việc gì. Diệp Thiếu Dương đem Nhuế Lãnh Ngọc gọi ra, cùng nhau thương lượng kế hoạch một bước tiếp theo.
“Tôi cũng không quen người nuôi cổ nào, nhưng Tương Tây Miêu trại bên kia hẳn là sẽ có một số, tôi muốn đi mời một người đến, trước phân biệt ra là cổ gì, sau đó lại nghĩ cách.”
Lão Quách nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, lắc đầu, nói: “Loại cổ trong cổ này, người nuôi cổ bình thường cũng không biết, muốn tìm thì tìm loại gia tộc người nuôi cổ kia trong sinh Miêu trại, có truyền thừa, hoặc là thành viên gia tộc đại vu tiên mới được.”
Nhuế Lãnh Ngọc cũng tán thành ý kiến này.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cái này đi đâu mà tìm?”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tôi năm đó thời điểm đi Thập Vạn Đại Sơn hái thuốc, quen biết một vu sư sinh Miêu trại, tuổi không lớn, nhưng tinh thông vu thuật, tôi có thể thử giúp anh liên hệ một chút, nhưng rất lâu không liên hệ rồi, trong di động không có số, ở trong sổ danh bạ trong túi của tôi.”
Trước đó có chút rối ren, cộng thêm cha mẹ Trương Tiểu Nhị chạy tới quá nhanh, vẫn chưa có thời gian tự hỏi, lúc này suy nghĩ một chút, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức tìm được một chiêu số khả thi nhất.
Diệp Thiếu Dương từ biệt cha mẹ Trương Tiểu Nhị, nói mấy lời an ủi, Nhuế Lãnh Ngọc tỏ vẻ quay về sẽ chạy tới chiếu cố Trương Tiểu Nhị, sau đó đoàn người rời khỏi. Mã Thừa cũng đi theo.
Trở lại chỗ ở của Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc vào phòng ngủ đi tìm kiếm hành lý, ba người ở bên ngoài chờ.
Mã Thừa đột nhiên nhỏ giọng hỏi Diệp Thiếu Dương: “Cậu và Nhuế tiểu thư ở chung?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
“Vậy vì sao đem hành lý cũng đưa đến?”
“Anh bây giờ còn có rảnh hóng hớt cái này?” Diệp Thiếu Dương lườm hắn. “Cô ấy chưa có nhà, tạm thời ở chỗ tôi mà thôi.”
Một lát sau, Nhuế Lãnh Ngọc cầm một sổ danh bạ điện thoại đi ra, lật hồi lâu, tìm được một số điện thoại, gọi qua.
Đám người Diệp Thiếu Dương sốt ruột chờ đợi.
Điện thoại kết nối, Nhuế Lãnh Ngọc nói vài câu, nói lời cảm tạ cúp điện thoại, nói cho Diệp Thiếu Dương, là em gái người bạn kia của cô tiếp điện thoại, nói anh trai cô ấy vào núi hái thuốc, vài ngày nữa mới có thể về nhà. Trong núi sâu không có thông tin tín hiệu, liên hệ không được, chỉ có thể chờ đợi.
“Anh vẫn nên đi qua một chuyến đi, tôi nói cho anh địa chỉ, sau khi đi, anh liên hệ với em gái anh ta trước.”
Dừng một chút, Nhuế Lãnh Ngọc lại nói: “Vu sư Miêu Cương có quy củ, phàm là người khác hạ cổ, chỉ cần chuyện không liên quan mình, bất cứ vu sư nào cũng không thể ra tay giải trừ, bằng không sẽ kết thù sâu.”
Mã Thừa nói: “Bằng không cho thêm chút tiền?”
“Chuyện mà tiền có thể giải quyết, còn gọi là chuyện sao.” Nhuế Lãnh Ngọc khinh thường nói, tiếp đó bảo Diệp Thiếu Dương mua thêm chút quà tặng đi qua bái phỏng, chờ sau khi gặp được người bạn đó của cô, lại điện thoại liên hệ.
“Hắn và tôi quan hệ không bình thường, có lẽ sẽ giúp anh.”
Diệp Thiếu Dương chú ý tới Nhuế Lãnh Ngọc khi nói lời này vẻ mặt có chút mất tự nhiên, truy hỏi: “Không bình thường như thế nào?”
Nhuế Lãnh Ngọc chần chờ một chút, nói: “Anh gặp mặt sẽ biết, hắn có khả năng giúp anh, cũng có khả năng hại anh. Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, càng như rơi vào trong sương mù, chẳng qua thấy Nhuế Lãnh Ngọc không có ý tứ giải thích, cũng liền không hỏi nhiều, tất cả để gặp người ta đã rồi nói sau.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức lấy ra di động tra vé, một lát sau nói: “Tương Tây không có máy bay, anh bay đi Trương gia giới, sau đó ngồi xe lửa đi, tôi đã đặt vé buổi sáng ngày mai.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng, tìm cô lấy số di động vị bằng hữu kia —— bởi vì trong núi không có tín hiệu, cũng không có điện, cho nên người bạn đó của cô vào núi không mang di động, mà là giao cho em gái, như vậy còn có thể giúp hắn tiếp điện thoại, chẳng may có việc sau khi về nhà có thể kịp thời xử lý.
“Cậu buổi sáng ngày mai lên máy bay, lúc này có rảnh, đi xem tình huống người bạn kia của tôi đi.” Mã Thừa đề nghị.
Dù sao cũng là một manh mối, cho dù Mã Thừa không đề cập tới, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không bỏ qua, bốn người lập tức ra ngoài, Mã Thừa lái xe dẫn đường, tới một bệnh viện tư nhân, ở trong một phòng bệnh săn sóc đặc biệt gặp được cô nương kia.
Cô gái đó nằm ở trên giường, đang mê man.
Bác sĩ nói cho bọn họ, bởi vì lúc trước cô ấy lại “Bệnh tình phát tác”, bị tiêm thuốc an thần.
“Mã tiên sinh, chúng tôi đang chờ anh, thảo luận công việc một chút.”
Bác sĩ ngăn lại Mã Thừa đang muốn vào, khách khí nói, “Chúng tôi tính từ kinh thành mời hai vị chuyên gia phương diện tinh thần, thành lập tổ trị liệu, chẩn đoán chi tiết bệnh tình của Vương tiểu thư, nếu anh tiếp nhận mà nói, chúng tôi lập tức đi làm.”
“Không cần nữa.” Mã Thừa chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương, “Tôi đã mời ‘chuyên gia’, lát nữa có thể chữa khỏi cho người ta.”
Bác sĩ cùng hai y tá đều sửng sốt, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, đánh giá cao thấp một phen, thấy thế nào cũng không giống như là đại phu.
“Xin hỏi một vị này... Là chuyên gia phương diện nào?”
“Ngoại khoa.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.
Ở trong truyền thống cũ của dân gian, phàm là chuyện có liên quan với thần quái, đều gọi là ngoại khoa, rất nhiều người nông thôn đều đem thần hán bà cốt gọi là đại phu ngoại khoa, mời bà cốt thì gọi là “khám ngoại khoa”, đây là một loại cách gọi kiêng dè của niên đại phá tứ cựu, kéo dài tới nay.