Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1027: Chương 1027: Chương 1027: Nhà vu sư




Người phụ nữ lái một chiếc xe nhỏ, chạy ở trên đường, vừa lái xe, vừa trò chuyện cùng Diệp Thiếu Dương, hỏi lai lịch hắn. Diệp Thiếu Dương thuận miệng lấy lệ, cũng may người phụ nữ cũng không hỏi nhiều.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cảnh phố ngoài cửa sổ xe.

Không có gì khác với toàn bộ thành thị nhỏ tuyến bốn của Trung Quốc, chỉ là người trên đường mặc trang phục dân tộc hơi nhiều một chút.

“Đây là con trai cậu sao?” Người phụ nữ từ trong gương chiếu hậu nhìn Qua Qua một cái, hỏi.

“Em trai tôi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói.

“Thật tốt, đi du lịch còn mang theo em trai.”

Người phụ nữ đem bọn coi là người đến du lịch.

Ô tô chạy qua phố xá sầm uất, rất nhanh tiến vào vùng núi, lên một quốc lộ vòng quanh núi. Cạnh quốc lộ chính là vách núi cao mấy trăm mét, cũng không có lan can phòng hộ cái gì, may mà đèn đường thì lại có.

Người phụ nữ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm, không thèm để ý, mỗi lần gặp được chỗ ngoặt, Diệp Thiếu Dương đều có một loại cảm giác xe sắp lái xuống vách núi, rất muốn nhắc nhở cô chậm một chút, nhưng lại xấu hổ, chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Mình là Thiên Sư, Địa Tiên cái gì nữa, dù sao không biết phi thiên độn địa, từ vách núi cao như vậy ngã xuống đ, cũng chỉ có một chữ: chết.

Cũng may người phụ nữ nhìn như không chút để ý, nhưng kỹ thuật điều khiển rất tốt, một đường hữu kinh vô hiểm, xuống đến chân núi.

Ở giữa dãy núi có một huyện thành, đèn đuốc sáng trưng, Diệp Thiếu Dương từ trên núi quan sát xuống, nương ánh đèn, nhìn thấy một mảng nhà lầu và nhà ngang, có một số tạo hình kỳ quái, nhưng sắc trời quá tối, cũng nhìn không được rõ ràng.

Người phụ nữ lái xe đến trước một nhà dân có sân, dưới cửa hiên có một ngọn đèn chiếu sáng.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, nhìn qua không sai biệt lắm với nhà dân truyền thống của người Hán, chỉ là càng thêm tinh xảo, lầu cửa mái cong góc vểnh, xây giống một cái cổng chào, hai bên cổng xây hai vật giống như lư hương, bên trong có một chút tro hương.

Người phụ nữ thấy Diệp Thiếu Dương xem xuất thần, cười nói: “Đây là tập tục của chỗ chúng ta, ngày lễ ngày tết, việc hiếu hỉ, đều phải ở ngoài cửa đốt hai nén hương.”

Tiến vào nhà chính, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy một bộ điện thờ ở trên bàn thờ đối diện, thờ không phải thần, mà là một cái bài vị bằng gỗ, bên trên viết tổ tiên nào đó.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, từng nghe nói, người Miêu tộc bình thường không cung phụng thần tiên, cũng không tin tam giáo, trong nhà bình thường cung phụng tổ tiên của mình.

Người phụ nữ nhiệt tình chiêu đãi Diệp Thiếu Dương và Qua Qua ngồi xuống, pha hai bát trà dầu, mời bọn họ uống.

Diệp Thiếu Dương chưa từng uống thứ này, lần đầu tiên thưởng thức, hương vị tạm được.

“Tiểu nha tử ngươi sao không uống? Thử chút.” Người phụ nữ tò mò nhìn Qua Qua.

Lúc trước gặp mặt tương đối gấp gáp, Diệp Thiếu Dương đã quên đem Qua Qua thu lại, hiện tại cũng không lý do thu nó, chỉ có thể tiếp tục sắm vai huynh đệ.

Qua Qua mặc dù có quỷ thân, có thể ăn uống đồ của nhân gian, nhưng dù sao không thích, giống với quỷ yêu thi linh bình thường, thích nguyên bảo nến hương.

“Con là trẻ con, không thích ăn đồ của người lớn, xin lỗi dì.”

Người phụ nữ nghĩ cũng thấy đúng, thấy nó có lễ phép như vậy, trong lòng thích, đi tủ lạnh cầm cái ống cuộn chocolate cho nó ăn.

Nếu lại nói mình không thích ăn kem ly, thì quá kỳ cục, thịnh tình không thể chối từ, Qua Qua đành phải làm bộ như thích liếm mấy cái, nhạt như nước ốc.

“Dì, con có thể đi dạo trong sân không?”

Sau khi được cho phép, Qua Qua chạy vội ra sân, vòng tới sân sau, đem kem ly ném xuống, bắt đầu lượn lờ ở sân sau, đến trong chuồng bò, tùy tay nhặt lên một cây gậy, gãi ngứa cho con bò già.

Nước mắt bò có thể nhìn thấy quỷ, con bò già nhìn ra chân thân Thập Nhị Niên Thiền của nó, bị dọa xụi lơ ở trên mặt đất.

Qua Qua vừa muốn rời khỏi chuồng bò, đột nhiên nhận thấy được một tia khí tức quỷ dị, từ trên đỉnh đầu lao xuống, vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Chuồng bò là dựng từ gỗ, giống nhà ngói quá khứ, có một đỉnh nhọn, ở giữa một cây xà lớn vắt ngang.

Ở trong một mảng tối đen, Qua Qua nhìn thấy một đôi mắt vàng óng đang nhìn mình, chăm chú nhìn lại, ở trên xà lớn, một vật cả người mọc đầy lông xanh nằm úp sấp.

Nó tựa như đã nhận ra quỷ khí trên thân Qua Qua, miệng há to, phun ra khí tức ở trước mặt hóa thành một khuôn mặt dữ tợn.

Trong giây lát, nó đứng dậy, lông xanh toàn thân dựng thẳng, hướng Qua Qua làm ra tư thái công kích.

Ở sau khi thấy rõ ràng nó là cái gì, Qua Qua day day mũi, cười nói: “Tiểu tử đừng nóng như vậy, bình tĩnh, bình tĩnh một chút.”

Động vật lông xanh kia nháy mắt lao xuống, hai cái móng vuốt cào ra trên không trung hai đạo hàn quang.

Qua Qua bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Diệp Thiếu Dương cũng không biết sân sau đã xảy ra cái gì, tán gẫu với người phụ nữ, biết được con của cô học ở nơi khác, chồng vừa làm công vừa kèm việc đọc, bản thân cô ở nhà làm nông.

“Thanh Vũ đáp một cái xe chạy tới, nhắm chừng hơn mười phút là tới.” Người phụ nữ cúp điện thoại, bắt đầu giải thích, Mộ Thanh Vũ ở trên trấn nhỏ cách huyện thành này mấy chục dặm, xe ở nửa đường hỏng, đành phải đáp xe vào thành tới đây.

Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn, nhìn chằm chằm mắt người phụ nữ, nói: “Dì à, mạo muội hỏi một câu, mắt trái của ngài sao thế?”

Chỗ khóe mắt trái của người phụ nữ, có vật giống như một tầng màng trắng, che phủ một phần tư nhãn cầu, phình phình, có chút như là viêm giác mạc, bởi vì chưa bò đến trên mắt, cho nên không ảnh hưởng nhìn vật.

Diệp Thiếu Dương lúc trước đã phát hiện tình huống này, sợ đường đột, mãi chưa hỏi, hiện tại thật sự có chút nhịn không được.

“Tôi cũng không biết, tôi mấy tháng trước đi Thành Đô thăm con trai cùng chồng, nán lại một thời gian, trở về thì nổi lên cái này, không đau không ngứa, chỉ là luôn mọc, đi bệnh viện cũng không khám ra cái gì.

Bởi vì là mắt, tôi cũng không dám chữa linh tinh, tính chờ thu xong một vụ hoa màu này, đi bệnh viện lớn ở tỉnh thành khám chút.”

Nhắc tới cái này, người phụ nữ lập tức biểu hiện ra lo lắng, “Tuy không đau không ngứa, nhưng tôi có chút lo lắng lan tới trên tròng mắt, mắt sẽ không tốt nữa.”

“Đây là bạch nhãn ế (vảy mắt trắng), sẽ vẫn sinh trưởng, một khi che khuất mắt, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.”

Người phụ nữ vốn tưởng hắn là tò mò mới hỏi, vừa nghe hắn gọi ra tên, mắt lập tức phát sáng.

“Cậu là đại phu?”

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nếu không nói thật, cô sợ là không yên tâm để cho mình chữa, vì thế nói:

“Tôi là một đạo sĩ, bạch nhãn ế này không phải bệnh, mà là ngài trường kỳ ở nơi âm khí nặng, va chạm sát khí, ở trong mắt ngài hình thành một cái... Một thứ đồ chơi nhỏ đi, không phải vấn đề gì lớn.”

Người phụ nữ sửng sốt một hồi, vỗ đùi: “Đúng vậy, tôi từng ở lại trên công trường chồng làm việc vài ngày, nghe nói nơi đó trước kia là mộ tập thể, tôi thường xuyên buổi tối một mình ra ngoài đi WC, cảm giác trên người lành lạnh...”

Người Miêu Tương Tây vốn tin theo quỷ thần, hơn nữa Diệp Thiếu Dương một lời nói ra bệnh chứng, người phụ nữ cũng yên tâm đối với hắn, xin hắn lập tức động thủ trị liệu.

Diệp Thiếu Dương hỏi trong nhà cô nuôi gà không có, đòi một quả trứng gà tươi mới nhất, đánh vào trong bát, bỏ lòng đỏ trứng, đến dưới bếp cạo một chút nhọ nồi, thêm ở bên trong, quấy đều.

Sau đó bảo cô vào nhà nằm xuống, vẽ một lá bùa trừ tà, dán tại trên con mắt có vấn đề kia của cô, cẩn thận ở mặt trái linh phù bôi lên pháp dược điều phối xong.

“Mí mắt có chút nóng...” Người phụ nữ nói.

“Bình thường, đang nhổ sát, một chút là khỏi.”

Pháp dược trên linh phù giống như bị cái gì nung, lòng trắng trứng đọng lại từng chút một. Đợi đến khi không có một tia hơi nước, Diệp Thiếu Dương đem linh phù bóc ra, nói: “Được rồi, ngài tự nhìn xem.”

Người phụ nữ nhìn thoáng qua một mặt kia của linh phù dán ở trên mắt, cả người run lên, bịt miệng, thiếu chút nữa nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.