Lão Quách nói: “Việc này nhất định cực kỳ hung hiểm, nhất định phải cẩn thận, đừng chê ta dong dài, đệ nghĩ, đối phương đã dẫn đệ đi, cũng biết đệ tất nhiên sẽ đi, khẳng định có mười phần nắm chắc đối phó đệ, nói là đầm rồng hang hổ cũng không đủ.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Cẩn thận cẩn thận, điều này là cần thiết, nhưng muốn nói đến sợ hãi, trong lòng Diệp Thiếu Dương một chút cũng không có, từ khi xuống núi tới nay, mình xử lý một sự kiện nào không phải cực kỳ hung hiểm, vài lần còn thiếu chút nữa chết, cuối cùng cũng chống đỡ qua được.
Huyết vu sư lợi hại nữa, còn có thể lợi hại hơn Tu La quỷ mẫu, tam thi Trương Quả?
Nghĩ đến Trương Quả, Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống: tuy trước mắt chuyện này tám phần không có quan hệ với hắn, nhưng Trương Quả nhất định sẽ không bỏ qua mình, khó bảo đảm sẽ đục nước béo cò, đâm sau lưng hay không.
Chẳng qua, Diệp Thiếu Dương ngược lại hy vọng hắn xuất hiện, Tiểu Mã là bị hắn hại chết, thù này, mình phải báo!
“Ừm...” Một tiếng ưm từ trên giường bệnh truyền đến.
Mọi người đứng dậy đi qua, thấy nữ ngôi sao kia đã tỉnh lại, mở to đôi mắt mù mịt, đảo qua trên mặt mọi người, may mà phát hiện Mã Thừa.
Mã Thừa tiến lên an ủi, nữ ngôi sao tỏ vẻ thân thể không có việc gì, nhưng sau khi trúng cổ, cô căn bản không biết đã xảy ra cái gì, cắm đầu hỏi Mã Thừa.
Mã Thừa lấy lý do là bệnh cấp tính, không giải thích chi tiết.
Đám người Diệp Thiếu Dương thấy cô không có việc gì, cũng liền rời đi, Mã Thừa tiễn bọn họ ra ngoài, từ biệt Diệp Thiếu Dương, tỏ vẻ có thể cung cấp mọi sự trợ giúp ngoại trừ pháp thuật.
“Quan trọng là, cậu nhất định phải cứu tỉnh Tiểu Nhị.” Mã Thừa quan tâm nhất chuyện này.
“Giúp tôi mua đồ gia dụng đi, tôi muốn một cái bồn tắm lớn.”
Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười cười, ba người rời khỏi.
Bác sĩ cùng y tá tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy người bệnh đã tỉnh, không còn một chút dấu hiệu phát bệnh, nhìn nhau.
“Đại phu ngoại khoa kia, thần y!”
Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách trở về, có việc lại liên hệ, bản thân và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau về nhà.
Qua Qua không biết đã trở lại khi nào, còn đang xem tivi.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy Diệp Thiếu Dương thu thập đồ đạc, nhắc nhở: “Lần này đi, có thể sẽ có nguy hiểm, anh tốt nhất đem thứ có thể mang đều mang theo.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, đem một ít pháp khí bình thường không dùng đến cũng mang theo. Trong đó bao gồm Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Vốn mình còn muốn tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, xem cửu vĩ thiên hồ thế nào, lại tìm Lâm Tam Sinh tâm sự, trước mắt là không có thời gian.
Sáng sớm hôm sau, Nhuế Lãnh Ngọc lái xe đưa Diệp Thiếu Dương đi sân bay, Diệp Thiếu Dương đem Qua Qua cũng mang theo.
Trong toàn bộ quỷ phó của hắn, giữ ở bên người chỉ có Qua Qua và Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ còn bị Tạ Vũ Tình mang đi, giúp cô xử lý sự kiện thần quái, coi như là tích lũy âm đức.
Chuyện mình muốn đi Tương Tây này, hắn chưa thông báo Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như, miễn cho các cô lo lắng.
“Bản thân anh cẩn thận một chút, nếu gặp được khó khăn, nhớ nói một tiếng.” Nhuế Lãnh Ngọc đỗ xe, xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
“Có thể... Cho cái hôn tạm biệt gì hay không.” Diệp Thiếu Dương vì chế tạo sự thoải mái, nói đùa.
“Xì, hai ngươi cũng từng ngủ rồi, còn giả bộ thanh thuần cái gì!”
Qua Qua cố ý trào phúng nói.
Sắc mặt hai người đều đỏ lên, đồng thời đưa tay về phía ghế sau chộp nó, Qua Qua không ngốc như vậy, sớm chui ra cửa sổ xe bỏ chạy.
Tương Tây, ở tây bắc bộ tỉnh Hồ Nam, giao giới bốn tỉnh, núi nhiều đất ít, là khu Miêu tộc và Thổ Gia tộc tụ tập.
Tương Tây là nơi khởi nguyên của vu thuật, phạm vi phóng xạ, hầu như bao gồm bốn tỉnh đông nam, bởi vì là dân tộc thiểu số tự trị, cùng vùng núi kéo dài, luôn tương đối phong bế, tuy những năm gần đây Phượng Hoàng cổ thành lửa nóng, du khách nối liền không dứt, nhưng chỗ náo nhiệt cũng chỉ giới hạn ở cảnh khu.
Càng nhiều nơi, nhất là vùng núi giao giới bốn tỉnh, vẫn đang là bộ dáng cũ, đối với người ngoài mà nói tràn ngập thần bí.
Lần trước vì đuổi giết huyết cổ thi vương, Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ từng cùng nhau đi Tây Xuyên, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, nhưng cũng không có xâm nhập, sự tình xong xuôi tức khắc quay về.
Hơn nữa, tuy vùng đó cũng là phạm vi hoạt động của người Miêu, nhưng Tương Tây là Miêu tộc châu tự trị hẳn hoi, nơi khởi nguyên của vu thuật.
Diệp Thiếu Dương trước kia chưa từng tới, nhưng ở trong một ít điển tịch thường xuyên thấy Tương Tây cái tên này, trong lòng cũng tràn ngập một loại hướng tới thần bí.
Ở Trương gia giới xuống phi cơ, Diệp Thiếu Dương lại ngồi xe lửa đi Tương Tây, lúc vào trạm, nhân viên công tác ngăn lại Diệp Thiếu Dương, chỉ vào Qua Qua, nói cho hắn đứa nhỏ này phải mua vé trẻ con.
Qua Qua tu vi cao thâm, có thể hiện hình ban ngày, bản thân hình tượng cũng giống trẻ con bình thường, cho nên chưa cố ý ẩn hình.
Diệp Thiếu Dương không nói gì, tìm được một góc không có người, bảo Qua Qua vào ba lô của mình.
“Ngươi cứ mua cho ta một cái vé trẻ con đi.” Qua Qua bĩu môi, “Ta muốn có chỗ ngồi của mình, cảm thụ một phen.”
“Kệ ngươi! Mua vé ngươi bỏ tiền à?” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ ba lô, “Đi vào!”
Qua Qua bất đắc dĩ, đành phải chui vào.
Trở lại thông đạo soát vé, nhân viên công tác kia còn nhớ rõ hắn, tò mò hỏi: “Con cậu đâu?”
“Bán rồi!” Diệp Thiếu Dương đưa ra chứng minh thư cùng vé, đi qua, để lại nhân viên công tác với một khuôn mặt ngơ ngác.
Từ nhà ga Tương Tây đi ra, trời đã tối.
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, lấy ra dãy số Mộ Thanh Vũ—— Mộ Thanh Vũ chính là em gái người bạn kia của Nhuế Lãnh Ngọc, lúc trước Nhuế Lãnh Ngọc đã nói sẵn với cô ấy, bảo cô ấy đến nhà ga đón mình.
Lúc trước ở trên xe lửa, Diệp Thiếu Dương đã từng nhận được điện thoại của cô ấy, báo cho thời gian đến trạm.
Kết quả điện thoại không gọi được, đối phương tắt máy.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nhìn cửa trạm ra một đống tiến đến trạm tiếp, cũng không biết là người nào, vì thế vỗ vỗ bả vai Qua Qua, nói: “Giúp ta cùng nhau tìm!”
“Ta làm sao biết là người nào!”
“Hai mươi tuổi trở xuống đi, dáng người nhỏ nhắn, bộ dạng hẳn là rất đẹp.”
Qua Qua ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi làm sao biết chi tiết như vậy?”
“Nghe giọng cô ấy, đoán.”
Qua Qua nhíu mày. “Cái này không khoa học nhỉ, ngươi từ thanh âm có thể nghe ra tuổi, còn có khả năng, sao có thể nghe ra dáng người cùng diện mạo của người ta?”
“Thanh âm rất ngọt, bộ dạng hẳn là xinh đẹp.”
Đối với lý do này, Qua Qua cũng say. Hai người cùng nhau tìm, phát hiện mục tiêu phù hợp liền tiến lên hỏi, kết quả đều không phải, còn có một em hẹn hắn đi đặt phòng, đương nhiên là trả phí...
“Như vậy không phải biện pháp, xem ta!” Qua Qua nhảy đến trên ghế đá dừng xe, la lớn: “Mộ Thanh Vũ!”
Âm lượng thật lớn, giống như loa, nhất thời có không ít người quay đầu nhìn.
Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đi tới, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.
Người phụ nữ này không có đặc điểm khác, chỉ có béo, phi thường béo.
Qua Qua ‘Phốc’ một tiếng bật cười, vỗ vỗ cánh tay Diệp Thiếu Dương, “Mỹ nữ của ngươi đến rồi, bảo trọng.”
Diệp Thiếu Dương cũng mở rộng tầm mắt, tuy mình là tới làm chính sự, không phải tán gái, nhưng có mỹ nữ ở bên người, nhìn cũng sướng mắt, vị trước mắt này...
Người phụ nữ đi tới, thăm dò nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Diệp Thiếu Dương tiên sinh?”
Thanh âm không giống? Chẳng lẽ là trong điện thoại biến thanh quá lớn?
Diệp Thiếu Dương hầu như cũng không muốn thừa nhận, vẫn gật gật đầu. “Mộ Thanh Vũ sao?”
“Tôi là bác của Thanh Vũ, xe của Thanh Vũ trên đường hỏng rồi, ủy thác tôi tới đón cậu. Chào cậu.”
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái.