Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1029: Chương 1029: Chương 1029: Mưa gió miếu sơn thần 2




“Nói mau lên!” Diệp Thiếu Dương không kiên nhẫn phất tay, quả thực dong dài muốn chết.

Trương mỗ ngồi ở trên mép giường, đem sự tình nói một lần.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, huyết mạch sôi sục, trong lòng cảm xúc phức tạp, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, thất thanh nói: “Đạo Phong chiếm núi làm vương?”

“Không sai, hắn trong vòng vài ngày, dẫn thủ hạ san bằng một thế lực nhỏ chiếm cứ ở chỗ sâu trong Quỷ Vực, chiếm động phủ, bởi vì ta ở tiền tuyến, biết tin tức này sớm nhất, cho nên đến nói cho ngươi một tiếng. Chuyện này không quan hệ với ngươi, nhưng các ngươi dù sao cũng là sư huynh đệ...”

“Cảm tạ.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, hỏi, “Thế lực nọ bị hắn tiêu diệt, lai lịch thế nào?”

“Là một đám yêu quái, đám ô hợp, nhưng trong đó có thủ lĩnh, một con trai sông, đương nhiên nói là một tên lính chạy chân môn hạ Tiệt giáo, từng nghe Thanh Ngưu tổ sư từng đạo, cũng coi như có chút thần thông.”

Tiệt giáo... Cho dù đối với hắn một nhân gian Thiên Sư mà nói, một trận chiến phong thần, cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao cũng là chuyện của mấy ngàn năm trước, ai biết có phải thật sự từng tồn tại hay không?

Vì thế nghĩ đến, trai ngọc tinh gì đó kia, tám phần cũng là giả mạo, tựa như quân khởi nghĩa nông dân cổ đại, thủ lĩnh luôn phải vì xuất thân của mình tìm một nhân vật trâu bò, quỷ yêu cũng tương tự.

“Trong chuyện này, khiến người ta không nghĩ ra nhất là, thủ hạ trai ngọc tinh kia, ít nhất có hơn một ngàn tiểu đệ, sau khi bị Đạo Phong chiếm động phủ, cũng không có quá nhiều tinh phách bay ra, bởi vậy có thể thấy được, đám quỷ yêu đó vẫn chưa bị bọn người Đạo Phong giết sạch.

Về sau âm ty phái thám báo thăm dò, cũng chưa nhìn thấy những quỷ yêu đó bị bắt hàng phục, nói cách khác, mất tích rồi...”

Trương mỗ đằng hắng cổ họng, nói: “Cho nên, cấp trên phái ta tới tìm ngươi hỏi thăm một phen, Đạo Phong có pháp khí thu hồn nào, đem hồn phách những quỷ yêu kia thu hết đi hay không?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới chuyện Nhuế Lãnh Ngọc kể với mình: ở thời điểm mình chém giết các vong linh Nhật Bản kia, tinh phách bay lên, đều bị Đạo Phong dùng một lá cờ phướn thu lại.

Lập tức cũng không giấu diếm, nói ra theo sự thật.

Trương mỗ gật gật đầu nói: “Vậy tám phần chính là nó rồi, chỉ là không biết đây là pháp khí gì, tác dụng là gì?”

Diệp Thiếu Dương nào đáp được, hỏi một số chi tiết, Diệp Thiếu Dương ném ra một vấn đề: “Âm ty đối với chuyện này, là thái độ thế nào?”

“Rất xem trọng, nhưng không rảnh bận tâm. Âm ty cũng đang phỏng đoán ý đồ chân thật của Đạo Phong, đã bắt tay vào điều tra, nhiều tình huống hơn nữa, không phải ta tiểu nhân vật này biết được.”

Trương mỗ đứng dậy chắp tay, “Có thể nói ta đều nói rồi, về chuyện này, ngày sau âm ty không thiếu được còn muốn tới tìm ngươi, Diệp Thiên Sư chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Có bản lãnh tự mình tìm Đạo Phong hỏi đi, ngươi đi xuống báo cáo cứ nói, ta cái gì cũng không biết, cũng không muốn quản, bảo bọn hắn ai cũng đừng đến phiền ta.”

Trương mỗ cười, cũng không nói gì, từ ngoài cửa sổ bay đi.

Chờ Diệp Thiếu Dương nhớ tới quên tìm hắn giải trừ ấn ký lưu lại ở trên người mình, bóng người đã không thấy nữa.

Đạo Phong... Đây là muốn làm gì?

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường, suy nghĩ lung tung.

Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Đạo Phong, Đạo Phong đối với quyền lực tựa như không có ham muốn gì, chuyện chiếm núi làm vương... Lẽ ra hắn là không có hứng thú làm.

Cho nên, hắn nhất định là có mục đích đặc thù nào đó, chẳng lẽ hắn thật sự nhập ma, muốn giành địa bàn với âm ty?

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, hắn tin tưởng, chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như mặt ngoài nhìn qua.

Đạo Phong ơi Đạo Phong, ngươi lần này chơi lớn như vậy, rốt cuộc muốn làm ra trò gì?

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng lặng lẽ thở dài.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường rửa mặt, vừa tới nhà chính, một cô nương dáng người yểu điệu lập tức đi lên chào hỏi, “Diệp tiên sinh, chào anh, tôi là Mộ Thanh Vũ.”

Hào phóng vươn tay ra.

Diệp Thiếu Dương bắt tay với cô một cái, đánh giá, cô nương này ăn mặc có hơi quái dị:

Mặc một cái váy dài màu xanh, tóc rất dài, ở sau đầu kết thành một búi tóc, sau đó xõa xuống, nhìn qua có chút giống người cổ đại.

Tướng mạo tiếp cận trung tính, nhìn lướt qua tương đối bình thường, nhưng rất ưa nhìn.

Nhìn qua nhiều nhất chỉ mười tám mười chín tuổi, nhưng khí chất tương đối thành thục nhàn tĩnh, có loại cảm giác cổ điển.

“Thực xấu hổ, chuyện tối hôm qua... bác tôi hẳn đã nói với anh, ủy khuất anh ở đây một đêm.”

“Nào có nào có.” Diệp Thiếu Dương vội vàng nói cám ơn, nói vài câu khách khí, tiến vào chính đề.

Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ mục đích chuyến này của mình, là tới tìm anh trai của cô: Mộ Thanh Phong.

Tên của hai huynh muội này trái lại rất cổ điển, tuyệt không giống tên Miêu tộc, Diệp Thiếu Dương bắt đầu có chút hoài nghi đối với thân phận của bọn họ.

“Ca ca tôi... Đại khái còn một đoạn thời gian nữa mới có thể về nhà, anh đi nhà của tôi chờ anh ấy trở về đi.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói cám ơn.

Lúc này người phụ nữ từ phòng bếp đi ra, gọi Mộ Thanh Vũ đi bưng cơm. Diệp Thiếu Dương ăn một bữa sáng Miêu tộc tạm ổn, cáo biệt người phụ nữ, theo Mộ Thanh Vũ lên đường.

Mộ Thanh Vũ lái một chiếc xe việt dã.

“Đây là xe tôi vừa tìm một người bạn mượn, sơn đạo đọng nước, xe của tôi sàn thấp, không chạy được.”

Ô tô bắt đầu chạy, Mộ Thanh Vũ hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Anh nuôi tiểu quỷ à?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, biết cô nói là Qua Qua, nhất thời buồn bực. “Cô làm sao biết nó là... Tiểu quỷ?”

“Là A Hoàng nói cho tôi biết.” Mộ Thanh Vũ nói, “A Hoàng là gia tiên nhà cô tôi, một con hoàng đại tiên. Tôi buổi sáng vừa tới, nó đã nói cho tôi biết chuyện hôm qua, tiểu quỷ đó của anh rất lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đó không phải tiểu quỷ tôi nuôi, là quỷ phó của tôi.”

“Quỷ phó? Đó là cái gì?” Mộ Thanh Vũ nhíu mày, phản ứng này của cô khiến Diệp Thiếu Dương phán đoán ra, cô hoàn toàn không hiểu đối với đạo pháp của người Hán.

Vì thế giải thích đại khái một lần, vỗ vỗ ba lô, “Ra đi.”

Qua Qua đem đầu từ trong ba lô thò ra, hướng Mộ Thanh Vũ cười hì hì, “Chào tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

Mộ Thanh Vũ thoáng chốc ngây ra, mỉm cười, “Rất biết nói chuyện.”

Qua Qua nhảy ra khỏi ba lô, ngồi ở trên người Diệp Thiếu Dương, trả lời một số vấn đề của Mộ Thanh Vũ, giúp cô hoàn toàn biết rõ rốt cuộc cái gì là quỷ phó.

Hai người cũng càng thêm thân cận, Qua Qua dứt khoát bò đến trên người cô, nằm ở trên đùi cô, hướng Diệp Thiếu Dương đắc ý nháy mắt.

Mộ Thanh Vũ hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Diệp Thiên Sư, tôi lúc trước hỏi vậy, là mạo muội, chỉ là vì anh đã chữa khỏi bệnh mắt của bác tôi, tôi biết anh nhất định không phải người xấu, cho nên không thử, trực tiếp hỏi anh.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, hỏi: “Cô cũng là... Pháp sư nhỉ?”

Mộ Thanh Vũ có chút xấu hổ cười cười, “Tôi không có bản lãnh gì, chỉ là theo sau ca ca tôi học một chút.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thứ tôi nói thẳng, vậy bệnh mắt của bác cô, cô cùng ca ca của cô vì sao không xử lý chứ?”

Mộ Thanh Vũ nói: “Tôi có thể nhìn ra bác ấy là trúng tà, nhưng vật trên mắt bác ấy rất cổ quái, Miêu Cương chúng tôi chưa từng gặp, tự nhiên cũng không dám tùy tiện xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.