Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1030: Chương 1030: Chương 1030: Mưa gió sơn thần miếu 3




“Ca ca tôi vốn tính sau khi trở về nghĩ biện pháp, nhưng anh ấy mãi không trở về, cho nên liền kéo dài, nói ra, thật đúng là may mà có anh.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, xác thực, người phụ nữ kia là trúng tà ở Thành Đô, tuy tai hoạ chẳng phân biệt địa vực, nhưng vu sư Miêu Cương bình thường tương đối phong bế, xử lý đều là vài thứ bản địa thường gặp, có một số hiện tượng thần quái chưa từng gặp cũng là bình thường, ngược lại cũng không thể nói người ta trình độ thấp.

Diệp Thiếu Dương nhớ tới cái gì, hỏi: “Bác của cô có phải vu sư hay không?”

Thấy Mộ Thanh Vũ lắc đầu, truy hỏi: “Vậy trong nhà vì sao nuôi hoàng đại tiên?”

Mộ Thanh Vũ giải thích: “Đó không phải nuôi, ở chỗ chúng tôi, có một loại cách nói lạc Địa tiên, đại ý chính là trong nhà mặc kệ động vật nào đến, cũng không thể đuổi, nếu nó không tự đi, như vậy tùy nó ở lại, không cần cung phụng, cũng không cần để ý nó làm gì.

Nếu đến là một loại trong tứ đại gia tiên, đây là một loại phúc khí, nó không thể phù hộ gia chủ ở bên ngoài thế nào, nhưng có thể tránh cho bất cứ tà vật nào tiến vào trong nhà. Con hoàng đại tiên kia ở nhà cô cô của tôi hơn mười năm, đã sớm thành gia tiên, cho nên nhìn thấy Qua Qua mới sẽ chủ động công kích.”

Mộ Thanh Vũ nói xong, một tay từ trên tay lái bỏ ra, xoa xoa đầu Qua Qua.

Qua Qua nằm ở giữa hai chân của cô, đầu gối lên trên bụng cô, rất là thích ý.

Mộ Thanh Vũ bị bộ dáng đáng yêu như vậy của nó chọc cười.

“Ngươi so với tiểu quỷ bọn hắc vu sư kia nuôi đáng yêu hơn nhiều, cũng thân mật hơn nhiều, loại tiểu quỷ đó tựa như chó dữ, người ngoài là không thể sờ.”

Qua Qua có chút không hài lòng hừ một tiếng, oán giận nói: “Tỷ tỷ, đừng lấy ta đem so sánh với loại tà linh cấp thấp đó.”

Mộ Thanh Vũ lại xoa xoa đầu nó, “Đúng vậy. Ngươi lợi hại nhất, ta nghe A Hoàng nói, ngươi rất nhẹ nhàng đã bắt được nó.”

Qua Qua cười đắc ý.

Mộ Thanh Vũ thả chậm tốc độ xe, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương một cái, cảm khái nói:

“Anh có quỷ phó lợi hại như vậy, thực lực bản thân anh nhất định cũng được, thật sự là người không thể nhìn tướng mạo mà, ở trong lòng tôi, đạo sĩ đều là rất đẹp trai, ít nhất nên anh khí uy vũ một chút, sẽ không quá đáng khinh...”

Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hướng Diệp Thiếu Dương áy náy cười cười, “Tôi không phải ý tứ đó, tôi là khen anh... Ừm, Chân nhân bất lộ tướng.”

“Phốc!” Qua Qua nhịn không được cười phá lên.

“Đa tạ.” Diệp Thiếu Dương đem đầu quay sang một bên, mặt nổi gân xanh, lòng tự trọng chịu một ngàn điểm thương tổn.

Hai người ở trong xe nói chuyện với nhau, Diệp Thiếu Dương nói cho Mộ Thanh Vũ, một người bạn trúng cổ trong cổ, không có cách nào, mới đến tìm anh trai của cô hỗ trợ.

Lúc trước gọi điện thoại với Nhuế Lãnh Ngọc, Mộ Thanh Vũ đã biết đại khái sự tình, lại không biết sự tình nghiêm trọng như vậy.

“Cổ trong cổ!” Mộ Thanh Vũ trợn mắt thật to, thất thanh nói, “Trời ạ, hiện tại thế mà còn có người biết hạ cổ trong cổ!”

“Rất không tầm thường sao?”

“Rất không tầm thường!” Mộ Thanh Vũ nói cho hắn, tiến vào xã hội hiện đại mấy chục năm, phát triển quá nhanh, rất nhiều người Miêu trước kia ở trong núi đều đã vào thành, các truyền thống cũ trong quá khứ cũng đã đánh mất hơn phân nửa, bao gồm vu thuật.

Hiện tại số lượng bạch vu sư cùng hắc vu sư đều rất ít, rất nhiều kỹ nghệ thất truyền, bây giờ còn biết hạ cổ, đều là vu sư thế hệ trước, người trẻ tuổi hầu như không có.

“Về phần cổ trong cổ loại cổ thuật đặc thù này, chỉ sợ chỉ có một ít vu sư lớn tuổi trong vùng núi mới biết.” Mộ Thanh Vũ hạ kết luận.

“Huyết vu sư thì sao?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

Toàn thân Mộ Thanh Vũ chấn động, đạp phanh lại, đem xe đỗ ở ven đường, nhìn hắn giật mình nói: “Anh biết huyết vu sư?”

“Từng có qua lại, từng đấu pháp.”

“Là ở nơi nào?”

“Thập Vạn Đại Sơn... Một nơi tên là Tử Nhân Cốc, cụ thể tôi cũng không rõ là thế nào.”

Mộ Thanh Vũ thở hổn hển, cả người trầm tĩnh lại, nói: “Vậy thì tốt, tuyệt đối đừng xuất hiện ở Tương Tây chúng tôi, đám người này... Đều là biến thái, hơn nữa thực lực rất mạnh.”

“Thực lực... Rất mạnh sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hồi tưởng lần trước đấu pháp với huyết vu sư, mình một người đánh một đám, cũng không cảm thấy đặc biệt lợi hại.

“Đương nhiên rất lợi hại, anh đấu pháp với huyết vu sư, có thể sống sót, thật sự rất không dễ dàng, có phải có cao nhân cứu anh hay không?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, dứt khoát thừa nhận, miễn cho cô truy hỏi, trong thời gian ngắn cũng giải thích không rõ tiền căn hậu quả.

“Anh trai cô có thể giải cổ trong cổ sao?” Diệp Thiếu Dương khẩn trương hỏi.

“Có lẽ có thể, anh ấy rất lợi hại.”

Nghe thấy cô nói như vậy, Diệp Thiếu Dương an tâm, cẩn thận nghĩ, vấn đề này của mình cũng là dư thừa, nếu Mộ Thanh Phong không có chỗ hơn người, Nhuế Lãnh Ngọc cần gì phải bảo mình đến đây một chuyến.

Trong bất tri bất giác, trên kính chắn gió của ô tô xuất hiện hạt mưa, càng lúc càng dày đặc.

Bầu trời lúc trước còn xuất hiện mặt trời, đột nhiên trời u ám, mưa rơi ào ào.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua Mộ Thanh Vũ cô cô nói với mình, nhịn không được nhắc tới.

Mộ Thanh Vũ thở dài, vừa lái xe, vừa giảng: “Anh cũng là pháp sư, tôi cũng không giấu anh, đổi thành một người nơi khác, nói cũng sẽ không tin.

Chúng tôi nơi này là vùng núi, mưa quả thật rất nhiều, nhưng dân bản xứ sớm đã quen, biết phòng ngự lũ bất ngờ như thế nào. Nhưng năm nay mưa đặc biệt nhiều, đã hầu như rơi nửa tháng không ngừng, hơn nữa chỉ có phạm vi mấy chục dặm vùng núi này có mưa, nơi khác đều không sao.”

Diệp Thiếu Dương nghe khẩu khí cô, biết việc này tất có kỳ quái, chưa lên tiếng, nghe cô tiếp tục nói.

“Lần này mưa to, thật ra có liên quan với khinh nhờn sơn thần. Chúng tôi nơi này gần đây đang xây một con đường cao tốc, ngay tại đại khái một tháng trước, đội công trình ở thời điểm mở núi, đào ra một tấm bia đá, đầu trên là một cái hình dạng tì hưu, sau đó bị ngành văn vật thu đi rồi.

Địa phương có một số vu sư lớn tuổi đều nói, đó là một khối bia định sơn, là trấn áp một phương khí hậu, tuyệt đối không thể lấy đi, bằng không sẽ xảy ra thiên tai.

Quả nhiên, chuyện này trôi qua chưa tới nửa tháng, trong núi đã bắt đầu có mưa to, lũ bất ngờ bộc phát, mấy thôn dọc theo núi mà xây bị bao phủ, đã chết rất nhiều người.

Mưa lại mãi chưa có tạnh. Về sau có mấy lão vu sư tính cả một ít hương dân đi chính phủ thỉnh nguyện, yêu cầu trả lại tấm bia đá, chính phủ đương nhiên không chịu, nói bọn họ tuyên truyền mê tín, thiếu chút nữa trị tội, cho nên... Sự tình hiện tại chính là bộ dạng này.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng giật mình không thôi, lẩm bẩm: “Tì hưu trấn sơn hà, quả thật có thuyết này, nhưng cái này chỉ là ý nghĩa tượng trưng trên phong thuỷ học, nào có tì hưu thật sự có thể quản được mưa.”

Mộ Thanh Vũ nói: “Đây chỉ là thuyết của người Hán các anh, ở chỗ chúng tôi, mưa gió khô hạn, đều là một phương sơn thần quản, nghe nói con tì hưu này trước kia là cung phụng trong sơn thần miếu, về sau bởi vì nước lũ, được một vu sư thỉnh đi trấn áp, chôn ở trong lòng đất, nước lũ quả nhiên ngừng, cái này anh giải thích như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, Mộ Thanh Vũ nói cái này, hắn trái lại tin tưởng, nhưng từ phương diện nguyên lý mà nói, dùng tấm bia đá tì hưu trấn áp nước lũ, không có đơn giản như vậy.

Lúc trước vu sư kia nhất định còn có hành vi khác, dùng là đại khái là tri thức trong kham ngu nhương bổ thuật, thay đổi sơn thể phong thuỷ dịch sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.