Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa bơi, chỉ chốc lát đi tới phạm vi yêu chướng, lập tức đạp nước chui vào.
Một con cá nheo thật lớn, chỉ cái miệng đã to bằng chậu rửa mặt, Mỹ Hoa cưỡi ở trên đầu nó, hai tay kéo lấy chòm râu nó.
Cá nheo tinh không làm sao được, ở trong nước nhào lên lộn xuống, muốn kéo cô xuống.
Nhưng kỹ thuật khống thủy của Mỹ Hoa so với nó chỉ có hơn chứ không kém, tùy nó lăn lộn như thế nào, cũng sẽ không ngã xuống.
Quanh thân cá nheo tinh tản ra một đạo kim quang mơ hồ, đem quanh thân bảo vệ.
“Lão đại!” Mỹ Hoa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tới, nhíu mày hô: “Nó có tiên quang phụ thể, ta không làm gì được nó!”
Cô chưa dứt lời, vừa nói thế, cá nheo tinh lập tức phát hiện Diệp Thiếu Dương tồn tại, điên cuồng hét lên một tiếng, hướng hắn lao đi.
Diệp Thiếu Dương không mang ba lô, trên lưng chỉ treo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lập tức cũng không dong dài, trực tiếp rút kiếm, lao tới, đánh với cá nheo tinh kia.
Mặc dù có Xích Luyện Đan có thể tránh nước, nhưng Diệp Thiếu Dương dù sao không biết Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu loại thần công trong tiểu thuyết võ hiệp đó, ở trong nước hành động chậm chạp, không thể thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, đành phải đưa kiếm bảo vệ mình, đấu với cá nheo tinh.
Con cá nheo tinh này trước đó đã bị Mỹ Hoa giày vò không còn khí lực, lúc này lại thêm Diệp Thiếu Dương, sau một phen lăn qua lộn lại, hành động cũng càng lúc càng chậm chạp, Diệp Thiếu Dương chuyển thủ thành công.
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm linh quang tử khí, dần dần ép cá nheo tinh không thở nổi.
Diệp Thiếu Dương tay phải cầm kiếm, tay trái cắt ngón giữa, dùng máu điểm một phát ở trên chuôi kiếm, trong miệng niệm: “Lang lãng nhật nguyệt kiền khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà quỷ quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất tinh quy vị, long tuyền sát địch! Tru tà!”
Long Tuyền Kiếm hướng đỉnh đầu cá nheo tinh chém xuống.
Mỹ Hoa thuận thế trượt đến chỗ đuôi cá nheo tinh, gắt gao bắt lấy cái đuôi nó, không cho nó quẫy đuôi phản kháng.
Cá nheo tinh mở ra cái mồm to, phun ra một ngụm yêu khí, thân thể thật lớn hóa thành một bóng người, hai tay giao nhau giơ lên cao, phóng ra linh khí màu vàng, nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hai bên giằng co.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội quan sát: cá nheo tinh này biến ảo thân thể, cả người ngăm đen, trên người khoác quần áo như vẩy cá, đầu to mồm rộng, bên miệng mọc bốn đôi chòm râu, tuy tứ chi đều đủ, nhưng rõ ràng là con cá.
Bộ dạng này, khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới ngư tinh trong Tây Du Kí bản cũ kia bị Trư Bát Giới đập chết, bộ dạng thật sự có vài phần giống.
“Ta chính là yêu tiên một phương, đời đời nhận cung phụng, có tên trong tiên tịch, ngươi tuy là Thiên Sư, lại không trảm được ta!” Cá nheo tinh ngạo nghễ nói, thanh âm hùng hậu, vang dội như sấm.
Từ xưa hình bất thượng đại phu, pháp bất gia thần vị. Quỷ yêu thi linh, một khi thành tựu tiên vị, cho dù làm nhiều việc ác, thân là nhân gian pháp sư, cũng không có quyền trực tiếp chém giết, đánh không lại thì đi âm ty cáo trạng, đánh thắng thì câu đi, đưa tới âm ty xử lý.
Cho nên cá nheo tinh có sự tự tin này, thật sự đánh không lại, vậy thì nhận thua, cùng lắm thì đi âm ty đi một chuyến, xác minh nhân quả, yêu tiên chi vị này của mình, ít nhất có thể ngăn một bộ phận nghiệp chướng, đổi một cái mạng.
Tiếc nuối là, nó gặp phải Diệp Thiếu Dương.
“Thử xem xem đi.” Diệp Thiếu Dương cười, niệm chú thêm vào Thất Tinh Long Tuyền Kiếm linh uy, dùng sức ép xuống.
Linh khí giữa đôi tay cá nheo tinh bị xua ra vài phần, trên mặt lộ ra biểu cảm thống khổ cùng chấn động.
“Ngươi là nhân gian Thiên Sư, thực dám vượt quyền chém giết yêu tiên!”
“Trong mắt ta không có phân chia tiên ma, chỉ có chính tu cùng tà tu, ngươi từng ăn thịt người, chính là tà tu, ta quản ngươi là yêu tiên hay là cái gì, để ta gặp được, thì giết chết ngươi!”
Thất Tinh Long Tuyền Kiếm không ngừng trầm xuống, cắm vào giữa hai tay cá nheo tinh, máu yêu tràn ra, lại lập tức bị linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bốc hơi sạch sẽ.
“Ta ăn thịt người... Là vì tu luyện, trấn áp một phương khí hậu, bằng không làm sao đối kháng yêu quái quỷ quái... Thiên Sư xét cho!”
Cá nheo tinh biết mệnh ở sớm tối, cũng không dám lấy cái danh yêu tiên để làm ra vẻ nữa, bắt đầu đau khổ cầu xin. Nó như thế nào cũng không rõ, Thiên Sư trẻ tuổi trước mắt này, vì sao dám không nhìn thân phận yêu tiên của mình, chẳng lẽ không sợ gia tăng nghiệp chướng?
Chẳng lẽ không sợ âm ty trị tội?
“Đừng tìm cớ, ăn thịt người chính là nguyên tội!”
Thoáng dùng lực, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đem hai tay cá nheo tinh chặt đứt, rơi ở trên đỉnh đầu nó.
Một đạo linh quang từ trong thiên linh cái bay ra, chính là linh căn thần tọa thân là yêu tiên của cá nheo tinh, ngoại hình là một con cá, lại một lần nữa nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
“Thiên Sư tha mạng!” Cá nheo tinh lúc này là sợ thật rồi, thê lương cầu xin: “Xin Thiên Sư thương ta tu hành không dễ, tha ta một mạng, ta nguyện ý tới âm ty nhận tội, tiếp nhận nhân quả...”
Diệp Thiếu Dương nhìn nó, thản nhiên nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trong những người bị ngươi ăn, có ai ở trước khi chết, từng cầu xin ngươi tha cho bọn họ hay không?”
Cá nheo tinh đột nhiên giật mình, ngập ngừng nói không ra lời.
“Đi siêu sinh đi!”
Diệp Thiếu Dương nghiến răng dùng sức, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bùng lên khí tím, chém nát linh căn thần tọa cá nheo tinh, từ trong cơ thể nó chém tới tận cùng.
Bóng người cá nheo tinh huyễn hóa ra nháy mắt tan vỡ, chân thân —— con cá nheo thật lớn kia lại hiển hiện ra, trên đầu có một vết thương thật dài, đã chết thảm.
Trong một cái mồm khổng lồ chảy ra lượng lớn máu bẩn, đem nước sông chung quanh nhuộm đỏ một mảng lớn.
Thân thể cá nheo tinh nhanh chóng héo rút, chìm vào đáy nước.
Vô số tinh phách bay ra, tự nhiên không riêng gì cá nheo tinh, còn có những người nọ bị nó ăn, sau khi bị diệt hồn, hóa thành tinh phách.
Diệp Thiếu Dương nhìn tinh phách bay múa đầy trời, trong lòng rất khoái ý, đối phó loại tà thần ác yêu này, nên lấy giết chóc để dừng giết chóc, không cho bất cứ cơ hội nào!
“Lão đại, ngươi đem nó trực tiếp diệt hồn...”
Mỹ Hoa nhìn Diệp Thiếu Dương, động dung nói.
“Diệt thì diệt, ta cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, gọi cô lên bờ.
Diệp Thiếu Dương miệng ngậm Xích Luyện Đan, đạp sóng đi qua, từ từ tới gần bên bờ.
Toàn bộ hành khách trên thuyền lúc trước đều lui về phía sau, vô cùng hoảng sợ nhìn hắn.
Bọn họ tuy không biết tình huống cụ thể, nhưng cũng xa xa thấy được đại khái: hậu sinh tử trước mắt này, thế mà đã diệt Hà Bá...
Quả thực không phải người mà!
Mọi người đều lui về phía sau, giống trốn ôn thần, bỏ trốn mất dạng.
Bến tàu chỉ còn lại có một mình Mộ Thanh Vũ, vẻ mặt ngây ra nhìn Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt.
“Anh... Giết cá nheo tinh rồi?” Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, trì độn nói.
“Việc rất nhỏ.” Diệp Thiếu Dương hất tóc, triệt để làm ra vẻ.
Mỹ Hoa ở bên cạnh cười một tiếng.
“Cô chờ một chút.” Diệp Thiếu Dương nói với Mộ Thanh Vũ, đi đến trước mặt Mỹ Hoa, gãi gãi đầu, “Sự tình xong rồi, ngươi...”
“Lại muốn đuổi ta đi sao?” Mỹ Hoa có chút u oán nói, “Mỗi lần đều vậy, xong việc là đuổi ta đi.”
“Cái này... Mấu chốt ngươi là thủy quỷ, ở trong nước tu luyện, bằng không ta đã mang theo ngươi, thật sự.”
Mỹ Hoa lườm nguýt hắn một cái, “Lão đại, nói giỡn với ngươi đó, ngươi thật không dễ gì có lúc có thể nghĩ đến Mỹ Hoa, Mỹ Hoa đã rất vui rồi. Ta vốn là một hà cơ dưới sông Ấm Thủy, vĩnh viễn cũng không có cơ hội đắc đạo, hiện tại đi theo ngươi, mới cảm thấy không sống uổng phí một hồi, Mỹ Hoa rất vui vẻ.”