Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1041: Chương 1041: Chương 1041: Sự ẩn nhẫn của Mộ Thanh Vũ




Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm động, nhịn không được véo mũi của cô một cái, cười cười, nói: “Ngươi gần đây tu vi tăng vọt nha, ngay cả yêu tiên cũng có thể chế trụ, ta thực có chút ngoài dự liệu.”

Mỹ Hoa nói: “Ta còn chưa xuất toàn lực đâu. Ngươi lần trước cho ta Tiêu Dao Phiến, ta đã tế luyện tiểu thành, uy lực rất đáng sợ, chờ ta hoàn toàn tế luyện, sẽ thật sự ghê gớm.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, cũng vui vẻ thay cô.

“Lão đại, ta tạm không quay về. Con cá nheo tinh này đã có một trợ thủ thủy quỷ, nói không chừng còn có nhiều hơn nữa, ta muốn điều tra một chút, đem động phủ của nó tìm ra, xem đến tột cùng, sau khi xử lý xong, ta trực tiếp về Quỷ Vực.”

Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, trong lòng rất là tán thưởng đối với Mỹ Hoa cẩn thận, chuyện này ngay cả mình cũng chưa nghĩ tới.

Nói chuyện phiếm một hồi, hai người nói lời từ biệt, Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa lặn xuống nước, phất phất tay, lúc này mới tiến lên đem cô nương còn đang hôn mê kia cõng lên, gọi Mộ Thanh Vũ lên đường.

“Thật không ngờ anh có pháp lực thâm hậu như vậy!”

Mộ Thanh Vũ mất hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nói một câu như vậy.

Trước đó ra vẻ đã ra vẻ rồi, lúc này lại được khen, Diệp Thiếu Dương ngược lại có chút xấu hổ, hướng Mộ Thanh Vũ thè lưỡi.

“Giết chết cá nheo tinh này, tộc nhân các cô sẽ không tìm tôi gây phiền toái chứ?”

“Anh lợi hại như vậy, bọn họ khẳng định sẽ không tìm anh làm phiền, hơn nữa anh là người nơi khác tới, có tệ nữa có thể bỏ đi, tôi lại không được.”

Mộ Thanh Vũ ảm đạm nói: “Vì giúp anh, tôi hôm nay xem như đã làm việc không nên làm.”

“Giúp tôi?”

Diệp Thiếu Dương hỏi một phen, lúc này mới làm rõ lúc ấy tóc thủy quỷ vì sao đột nhiên buông lỏng, lúc ấy còn buồn bực, thì ra là bởi cô rắc bột hùng hoàng...

Cũng may mắn có cô ra tay giúp, bằng không mình đổi không kịp một hơi kia, lúc ấy không sai biệt lắm quả thật chết ngạt rồi.

“Những người đó thực khiến tôi thất vọng, bản thân không đi cứu người thì thôi, lại còn ngăn cản người khác cứu người.”

Nghĩ đến những hành khách kia lúc đó phản ứng, Diệp Thiếu Dương cũng có chút lạnh lòng, căm giận nói.

Mộ Thanh Vũ nói: “Cũng không thể trách bọn họ hết, dù sao phong tục khác nhau, hơn nữa bọn họ cũng là bị cá nheo tinh kia làm sợ rồi, sợ cứu người không xong, ngược lại liên lụy bản thân.”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Những năm gần đây, có ai trượt chân rơi xuống nước, sau đó còn sống hay không?”

“Đương nhiên là có. Cá nheo tinh tốt xấu là yêu tiên, chung quy không thể gặp người là ăn thịt, có một số người trượt chân rơi xuống nước, chỉ do ngoài ý muốn, không quan hệ với nó. Đương nhiên hôm nay không phải. Bọn họ cũng không biết thực lực của anh, nếu lúc ấy để anh cứu người lên thuyền, có thể tất cả người trên thuyền đều phải chết.”

Diệp Thiếu Dương khinh thường cười cười, “Lúc ấy cô nương này rơi xuống nước, ai có biết nhất định là cá nheo tinh quấy phá? Nói cách khác, cũng có thể chỉ là ngoài ý muốn rơi xuống nước, có thể cứu cô ấy, cũng không có nguy hiểm, nhưng những người này vì một cái kết quả không xác định, không dám mạo hiểm.

Tôi cũng không phải Lôi Phong sống, nhưng bảo tôi mắt thấy một người đi tìm chết mà không đi cứu, tôi không làm được!”

Mộ Thanh Vũ đứng lại, bình tĩnh đánh giá góc nghiêng khuôn mặt hắn, dùng sức gật gật đầu, “Anh đúng!”

“Cô lúc trước nói, tôi có thể đi, cô vì sao không đi được?”

Diệp Thiếu Dương nhặt lên đề tài trước đó, “Xem một thân Hán phục của cô, ngươi trong xương tủy thật ra càng gần với người Hán hơn, đừng nói cho tôi, cô thích văn hóa Miêu tộc.”

Mộ Thanh Vũ cúi đầu, ảm đạm nói: “Tôi muốn đi, nhưng tôi không thể đi.”

“Có người khống chế cô, không cho cô đi?”

“Không có.” Mộ Thanh Vũ lắc đầu, “Tôi cùng Bảo Tạp có hôn ước, tôi nếu là đi rồi, chính là đào hôn, ở Tương Tây, cái này quả thực là tội ác tày trời.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Vậy thì thế nào, dù sao cô đã đi rồi, để bọn họ nói đi.”

Mộ Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, “Tôi là đi rồi, nhưng anh trai tôi thì sao, anh ấy là tế ti trong tộc, em gái anh ấy đào hôn mà đi, càng không cần phải nói chúng tôi mấy năm nay nhận của nhà tộc trưởng bao nhiêu ân huệ, cái này quả thực chính là bội bạc.

Cho dù tộc trưởng không truy cứu, anh trai tôi thân là tế ti, ở Miêu trại cả đời cũng không ngẩng đầu lên được.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, thì ra là vì cái này...

“Cô có thể theo anh trai của cô cùng nhau đi.”

Mộ Thanh Vũ thở dài, “Anh trai tôi không giống với tôi, anh ấy là người Miêu thuần túy, có trách nhiệm, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ chức trách tế ti của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đi, cho nên...”

“Cho nên cô chỉ có hy sinh mình, để thành toàn hắn? Cô tương lai muốn gả cho Bảo Tạp phải không?”

Mộ Thanh Vũ đột nhiên đứng lại, dùng sức lắc đầu, vành mắt bắt đầu đỏ lên. “Đừng nói những cái này nữa, tôi không muốn nói.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng thở dài: hiện tại, tất cả đều đã rõ.

Lúc trước hoài nghi tra ra manh mối: quả thực không có ai khống chế Mộ Thanh Vũ, cũng không có ai bức bách cô lưu lại, cô là tự do, lại vĩnh viễn không thể rời khỏi Thập Bát Trại.

Loại tín niệm trên tinh thần này, tựa như một gông xiềng, hơn nữa hữu hiệu hơn so với bất cứ gông xiềng nào.

Hắn cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao mẹ của Mộ Thanh Vũ muốn cô rời khỏi, tuy có thể còn có nguyên nhân khác, nhưng ít ra nhìn từ mặt ngoài, bà ấy là không muốn để con gái gả cho Bảo Tạp.

Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, cho dù thành quỷ, vẫn quan tâm hạnh phúc của con gái, thậm chí không muốn đi đầu thai.

Bà ấy năn nỉ mình mang Mộ Thanh Vũ rời khỏi, chưa nói đến Mộ Thanh Phong, là vì bà ấy cũng biết, Mộ Thanh Phong là thuộc về Miêu trại, hắn không có khả năng đi. Cho nên bà ấy chỉ có thể nghĩ cách cứu vớt con gái.

Nhưng... Một việc rối rắm như vậy, mình lại có biện pháp nào? Khuyên Mộ Thanh Vũ rời khỏi?

Mình không cần thử cũng biết, căn bản không làm được.

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, trái lại không là vì nhiệm vụ không hoàn thành, mà là cảm khái Mộ Thanh Vũ còn nhỏ tuổi, lại gánh vác vận mệnh như vậy.

Không công bằng, quá không công bằng. Nhưng... Mình một người ngoài, lại có cách nào để đánh vỡ vận mệnh của cô ấy?

Theo sơn đạo đi mãi xuống, vượt qua một triền núi, tiến vào một thôn nhỏ.

Đây mới là Miêu trại thật sự.

So với thôn trấn Thập Bát Trại, thôn này cực kì nhỏ, chỉ có dựa vào núi mà xây một dãy nhà không vượt qua mấy chục cái, thuần một sắc đều là nhà sàn.

Lúc này tuy chưa có mưa, nhưng sơn đạo lầy lội, hầu như không có cách nào đi tiếp.

May mắn trước khi đến, Mộ Thanh Vũ chuẩn bị hai đôi ủng cao su, một người một đôi, xỏ vào tuy khó chịu, nhưng đi đường bùn lại rất hữu dụng.

“Trong túi của cô có quần áo khô không?”

“Có một bộ, tôi sợ nán lại bên ngoài quá lâu, cho nên mang theo một bộ.”

Mộ Thanh Vũ gật gật đầu, “Trên thân anh ướt hết rồi, tôi tìm một chỗ cho anh, anh thay quần áo đi, vừa lúc cũng đem cô nương này đặt xuống.”

Tới trước một căn nhà sàn, Mộ Thanh Vũ tiến lên gõ cửa, mở cửa là một cô nương Miêu tộc, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, có được mắt to giống với toàn bộ cô gái Miêu tộc.

Hai người dùng Miêu ngữ nói chuyện với nhau, Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu, nhưng thấy hai người rất thân thiết với nhau, hẳn là người quen.

Mộ Thanh Vũ đem Diệp Thiếu Dương kéo qua, giới thiệu lẫn nhau, nói rõ ý đồ đến. Diệp Thiếu Dương biết được mỹ nữ Miêu tộc này tên Diêu Mộng Tuyết, đương nhiên đều là tên Hán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.