Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1044: Chương 1044: Chương 1044: Đuổi thây thần thuật 3




Sau đó từ trong túi lấy ra một xấp lá bùa, bảo Diệp Thiếu Dương và Ngô Dao cùng nhau bung dù, cẩn thận không cho mưa làm ướt tới, sau đó lấy ra một cái bút lông, bắt đầu vẽ bùa.

Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát, những lá bùa này hình dạng rất kỳ quái, bên trên là một hình chữ nhật, phía dưới lại là một cái tam giác nhọn.

Trên bút lông chấm ngược lại là chu sa, ở trên linh phù vẽ ra thứ chữ không giống chữ, tranh không giống tranh.

Linh phù của đạo gia, chia làm ba bộ phận: phù đầu, phù đảm, phù cước, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng Mộ Thanh Vũ vẽ bùa, lại hoàn toàn không có những thứ này, từ trên đến dưới hành văn liền mạch lưu loát.

Liên tục vẽ mười hai lá bùa, Mộ Thanh Vũ đem linh phù giao cho Diệp Thiếu Dương cầm trước, bản thân tới trước đống than lửa trước đây, than củi đã đốt không còn là bao.

Mộ Thanh Vũ dùng gậy trúc bới, tìm ra một cây than củi to nhất, tùy tay nắm một vốc đất ẩm, bao lấy một đầu than củi, bảo Diệp Thiếu Dương đem chậu đồng lúc trước đựng cơm bưng qua, bên trong còn lại một ít cơm gạo nếp.

Mộ Thanh Vũ? ? múc một muôi cơm chín, đưa vào miệng ăn, phun ở trong chậu, bên trên lại dính đầy máu.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, hoài nghi cô là đem đầu lưỡi cắn rách, dùng máu trộn lẫn gạo nếp, thấy cô làm phép nghiêm túc, cũng chưa hỏi kỹ.

Mộ Thanh Vũ từ trong túi lấy ra ba miếng trúc, một đầu xanh da trời một đầu vàng, mắt tre đầu đó đều khoan lỗ, dùng một sợi chỉ gai xâu vào nhau.

Mộ Thanh Vũ lập tức kéo căng chỉ gai, đem miếng trúc buộc chặt, hình thành một cái giá giống như tam giác, cầm đến trước mặt một thi thể, “cái giá” ba chân, vừa lúc kẹp ở Nhân Trung cùng hai cái đầu vai của thi thể.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, tuy không hiểu huyền diệu trong đó, nhưng cũng biết tám phần có liên quan với ba hồn của con người.

Mộ Thanh Vũ nắm lên gạo nếp bị máu nhuộm qua, theo một đầu ruột nan trượt xuống, chia ra làm ba, theo miếng trúc trượt tới trên thân thi thể.

Mộ Thanh Vũ trước dùng Miêu ngữ lẩm bẩm một đoạn gì đó, sau đó thay đổi Hán ngữ, đầy nhịp điệu nói: “Sơn trung hoàng đế y, thượng lương tam bả mễ, nhất niệm hồn phách sinh, bình địa phục thi khởi...”

Sau đó nhặt lên than củi một đầu còn đang cháy kia, xốc lên quần áo thi thể, hướng vị trí chính giữa lưng hạ xuống, trong miệng niệm.

Bộ vị bị than củi đặt xuống, phát ra tiếng vang xèo xèo, bốc lên làn khói mỏng.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi được một mùi thịt người bị nướng cháy, thực tế cũng không khó ngửi, nhưng loại mùi đem thịt người và thực vật lẫn vào nhau này, loại cảm giác này... Hầu như khiến Diệp Thiếu Dương nôn ngay tại chỗ.

Ngô Dao đã sớm trốn tới một bên, không dám tới gần.

‘Thịch’ một tiếng, thi thể bị than củi thiêu kia, hai tay đột nhiên bắn lên, hướng phía trước chín mươi độ duỗi thẳng, giống như cương thi trong phim, mắt cũng đột nhiên mở, to như chuông đồng, ánh mắt đục ngầu không chịu nổi.

Một tấm linh phù dán lên mặt cương thi, lập tức cố định bất động.

Mộ Thanh Vũ thở phào một cái, nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Một bộ trình tự này cần vừa đúng, nóng nảy thi khí không tụ, chậm thì xác chết vùng dậy.”

Tay trái Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái chuông đồng, hướng cương thi lắc lắc, nói tiếng: “Khởi!”

Cương thi đó đứng bật dậy, hai tay duỗi thẳng, không nhúc nhích.

Ngô Dao bị dọa lập tức chạy đến phía sau Diệp Thiếu Dương, dù cô là sinh Miêu, đối với vu thuật gặp nhiều biết rộng, thật sự nhìn thấy cương thi, cũng khó tránh khỏi lộ ra vài phần sợ hãi.

Mộ Thanh Vũ lấy ra một cái nón đã sớm chuẩn bị sẵn, đội đến trên đầu cương thi, thứ nhất phòng ngừa linh phù bị mưa làm ướt, thứ hai ngăn cách dương khí và ánh sáng, để tránh cương thi hấp thu quá nhiều dương khí, dễ dàng thi biến.

Mộ Thanh Vũ cứ theo đó mà làm, đem mười hai thi thể đều biến thành cương thi, đứng thành một hàng.

Hơi nghỉ ngơi một chút, Mộ Thanh Vũ có chút áy náy nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, tôi còn cần làm phép, bộ phận này không thể để mấy người thấy được, xin tránh một chút.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, vu thuật Miêu Cương, chú ý chính là một chữ “Mật”, cũng chính bởi vì vu thuật tuyệt không truyền người ngoài, mới có thể sinh sản mãi tới hôm nay, một khi bị người ngoài nghiên cứu hiểu biết, sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

“Cô cẩn thận một chút.” Diệp Thiếu Dương quan tâm nói một tiếng, mang theo Ngô Dao hướng dưới núi đi một đoạn, tìm một chỗ ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, một mảng ánh lửa cháy lên, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người Mộ Thanh Vũ vòng quanh ngọn lửa nhảy múa.

Nhớ lại toàn bộ quá trình làm phép, từng đạo trình tự phiền phức tới cực điểm, không khỏi thở dài: “Thuật đuổi thây quả thật không tệ.”

Ngô Dao hỏi: “Trong pháp thuật người Hán các anh không có thuật đuổi thây sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Pháp thuật cũng là căn cứ nhu cầu, người Hán không cần phải đuổi thây, cho nên không có loại pháp thuật này.”

Nếu là giết chết cương thi, mình có một vạn loại phương pháp, nhưng đem một người chết tán đi thi khí ngưng tụ thi khí, biến thành cương thi, sau đó dùng linh phù phong ấn, còn có thể khống chế chạy đi, trong đó có khó khăn lớn bao nhiêu, chỉ có Diệp Thiếu Dương tông sư pháp thuật như vậy mới có thể hiểu.

Đột nhiên nghĩ đến, Miêu Cương vu sư đã có thể sai khiến tử thi hành tẩu, vậy có pháp thuật, có thể sai sử tử thi đi làm chuyện khác càng thêm phức tạp hơn hay không?

Nếu thực có, vậy thì quá đáng sợ.

Đợi khoảng hai mươi phút, Mộ Thanh Vũ triệu hồi hai người đi qua, đến trước mặt nhìn, toàn bộ thi thể đều hướng tới một phương hướng mà đứng, trên đầu đội nón, xếp thành hàng dài.

Mộ Thanh Vũ ngồi ở trên một tảng đá nghỉ ngơi, nhìn qua mỏi mệt không chịu nổi.

“Trời còn chưa tối, đuổi thây phải trời tối mới có thể đuổi, chúng ta vừa lúc ở đây nghỉ ngơi một lúc đi.” Mộ Thanh Vũ nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh cô, hỏi thăm một số chuyện về đuổi thây.

Ở Miêu Cương, lúc trước có thợ đuổi thây chuyên môn, nhất mạch truyền thừa, phi thường nghiêm khắc, phải là người Miêu thuần túy, phải trải qua nhiều tầng khảo hạch, trong đó quan trọng chính là mẫn cảm đối với phương hướng.

Đuổi thây đều là ở đêm khuya, xuyên núi vượt rừng, người dễ dàng lạc đường, tuyệt đối không được.

Mộ Thanh Vũ nói rất nhiều yếu tố đuổi thây, cuối cùng cười nói: “Một điểm quan trọng nhất, thợ đuổi thây nhất định phải bộ dạng xấu, hung thần ác sát, như vậy mới có thể chấn trụ cương thi.”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn mặt của cô, cười nói: “Vậy cô khẳng định không đạt tiêu chuẩn, kém xa.”

“Lời này tôi thích nghe.” Mộ Thanh Vũ hé miệng cười, “Tôi là không trâu bắt chó đi cày, may mắn không mắc lỗi.”

Đợi tới trời tối, Mộ Thanh Vũ đứng dậy, đi đến phía trước cương thi, đón gió rải ra một nắm tiền giấy, sau đó lắc chuông đồng, dùng giọng trong trẻo hô:

“Hành thi, đả lệnh!”

Mười hai thi thể giơ hai tay, hướng phía trước nhảy đi, luôn duy trì tiết tấu tương tự.

Dưới ánh trăng, một màn này quả thực quỷ dị tới cực điểm.

Diệp Thiếu Dương đi tuốt đàng trước, phụ trách rải tiền mở đường, đồng thời cảnh giác chú ý, miễn cho có chim trĩ dã cẩu xuất hiện.

Cương thi sợ nhất gà gáy chó sủa, vừa nghe xong, tất nhiên xác chết vùng dậy.

Mộ Thanh Vũ đuổi thây, đi đường không nhanh không chậm, một mực nhìn chăm chú dưới chân.

Cương thi biết nhảy, cũng không sợ bẩn thân thể, phàm là đường người đi, cương thi đều có thể đi, nhưng tuyệt không thể đi đường quay đầu.

Ngô Dao nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, cực kỳ khẩn trương.

Ba người liên tục đi đường, đi khoảng một giờ, Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, sắc mặt ngưng trọng, gọi tới Diệp Thiếu Dương, thanh âm có chút phát run nói:

“Thiếu Dương ca, anh cảm giác được cái gì sao?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Làm sao vậy?”

“Tôi cảm giác được, có cái gì đã vào đội ngũ, tôi không thể quay đầu, anh giúp tôi nhìn một cái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.