Diệp Thiếu Dương biết cô sẽ không bắn tên không đích, lập tức xoay người hướng những thi thể kia đi đến, nhìn từng cái, không thấy xuất hiện vấn đề gì, nói theo sự thật cho Mộ Thanh Vũ.
Mộ Thanh Vũ dù sao cũng là lần đầu đuổi thây, cảm giác đối với bản thân không phải xác định như vậy, nghe Diệp Thiếu Dương nói thế, cũng không nghĩ nhiều nữa. Lập tức tiếp tục lắc chuông, đuổi cương thi đi tới.
Mục tiêu của bọn họ, là trên trấn Thập Bát Trại.
Bởi vì thi thể tuyệt không thể đi ngang qua thôn, cho nên cả chặng đường chỉ có thể trèo đèo lội suối.
Mộ Thanh Vũ bảo Ngô Dao làm dẫn đường, tận lực tìm chỗ đường xá bằng phẳng hành tẩu, miễn cho xảy ra chuyện ngoài dự liệu.
Đêm khuya, trong núi rừng yên tĩnh không có người, chỉ có ba người bọn Mộ Thanh Vũ đuổi hơn mười thi thể, ở trong núi non hoang dã chân thấp chân cao hành tẩu.
Một hơi đi đến nửa đêm, ba người đều mệt mỏi, đặc biệt là Mộ Thanh Vũ, một mực cần dùng lực lượng vu thuật, cảm giác cùng khống chế những cương thi kia, tinh thần càng thêm mỏi mệt.
Ba người vây quanh một cây cổ thụ ngồi xuống, nhìn ba mặt, những cương thi đó không có ai đuổi, liền đứng ở sau cây, tạo thành một hàng.
“Lần đầu tiên đuổi thây, vẫn ổn chứ?” Mộ Thanh Vũ hướng Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.
Cô đầu đội nón, mặc áo bào đen đuổi thây, giày rơm, người cũng thêm vài phần nghiêm túc, vẻ mặt lúc này lại không tự giác toát ra vài phần ngây thơ của thiếu nữ.
Diệp Thiếu Dương nhìn chỉ muốn cười, rất khó đem người trước mắt cùng thợ đuổi thây trong ấn tượng liên hệ với nhau.
Mộ Thanh Vũ đốt lên một tẩu thuốc, lại không hút một hơi nào.
Diệp Thiếu Dương ngửi mùi khói có chút sặc, hỏi mới biết được đốt là bột Tam Diệp, cái gọi là Tam Diệp, chính là lá ngải, lá long não, lá bạc hà, ba loại thực vật đều cực kỳ sặc, sau khi phơi nắng khô dùng để hun khói, có thể trừ muỗi, cũng có công hiệu an thần định hồn, xua đuổi tà vật.
“Thuật đuổi thây, trừ khiến thi thể đi lại, còn có thể khiến thi thể làm việc khác không?” Diệp Thiếu Dương hỏi ra vấn đề vẫn luôn rối rắm.
Vẻ mặt Mộ Thanh Vũ trầm xuống, nói: “Đương nhiên có thể, thuật đuổi thây sớm nhất bắt nguồn từ hắc vu thuật, là một loại cơ bản nhất trong ngự thi lục thuật, chỉ có thể làm hành vi đơn giản nhất, vừa vặn bởi vì phù hợp đuổi thây, mới truyền lưu ra rộng rãi.
Nghe nói trong ngự thi thuật càng thêm cao minh, có thể điều khiển thi thể phi thiên độn địa, cũng không phải việc khó.”
Mộ Thanh Vũ đè ép thanh âm, nói: “Đáng sợ nhất không phải cái này, mà là có một số vu thuật, sẽ dùng thi thể luyện chế thành sát, thi thể bình thường còn không dùng, chuyên môn tìm kiếm cương thi.
Thi khí của cương thi càng nặng, loại thi sát được luyện chế thành này liền càng lợi hại, có thể cho vu sư khống chế, tựa như con rối, có thể làm rất nhiều chuyện, cũng may mấy năm nay, loại chuyện này cũng giảm đi rất nhiều rồi.”
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, còn muốn đưa ra câu hỏi, Mộ Thanh Vũ đột nhiên vỗ đầu, nói: “Tôi là lần đầu tiên đuổi thây, nguy rồi, đã quên một chuyện quan trọng.”
Nói xong, từ trong ba lô lấy ra ba cái lư hương, lấy ra ba cái nhang vòng khu ma, điểm hỏa sau đó dựng ở trong lư hương, lại để ở vị trí khác nhau, đem ba người mình cùng một đám cương thi đều bao vây ở bên trong.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thi khí của cương thi, rất dễ dàng đưa tới vật dơ bẩn, chẳng may trà trộn vào thì phiền toái.”
Vừa mới dứt lời, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen, lao về phía đàn thi.
Ba người còn chưa phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy “Meo” một tiếng, mèo!
Còn là một con mèo đen, trong nháy mắt đã nhảy đến trên vai một cương thi, toàn thân con cương thi đó run lên, các khớp phát ra tiếng vang “Rắc rắc”, đưa tay giật linh phù trên mặt, dang đôi tay, hướng Ngô Dao cách gần nhất lao tới.
“A!” Ngô Dao hét lên một tiếng, trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tiến lên đè đầu cương thi kia một phát, vòng đến sau lưng, “Bốp bốp” hai tiếng, chân dùng sức đá vào trên các khớp của cương thi, dán một tấm linh phù lên mặt, đem nó cố định.
Quay đầu nhìn qua, Mộ Thanh Vũ đang đuổi theo con mèo đen.
Con mèo đen ở giữa đàn thi chạy một phen, xoay người trốn hướng núi rừng.
Thi thể sợ nhất mèo đen, gặp được tất nhiên xác chết vùng dậy.
Từng thi thể lục tục bóc linh phù trên mặt, có ba con cương thi vây công Mộ Thanh Vũ, còn lại hướng bốn phía tản ra, đều tự lên núi.
Diệp Thiếu Dương sợ Mộ Thanh Vũ chịu thiệt, tiến lên giúp Mộ Thanh Vũ hàng phục ba con cương thi, nhìn ra xung quanh, các cương thi còn lại một con cũng không thấy, thầm nghĩ không ổn.
“Những thi thể này là dựa vào linh phù điều khiển, không có linh phù, một điểm thi khí kia trong cơ thể chốc lát là tan, khẳng định không chạy được xa, chúng ta đi tìm đi.”
Mộ Thanh Vũ nói xong, từ trong ba lô lấy ra la bàn, đốt bùa cầu nguyện, sau đó dùng máu mình làm vật dẫn, la bàn có thể cảm giác được chỗ thi khí cách nơi này gần nhất, ba người vội vã đi qua tìm.
“Sao có thể đột nhiên xuất hiện mèo đen chứ?”
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Có phải mèo hoang trong núi này hay không?”
“Tôi lúc ấy đốt hương trừ tà, vì phòng ngừa bọn linh thú này tới gần, lẽ ra sẽ không bị quấy nhiễu.”
Mộ Thanh Vũ nghĩ nghĩ, nhíu mày nói, “Thiếu Dương ca, anh cảm thấy con mèo đen kia, có phải cố ý hướng tới cương thi hay không?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, cẩn thận hồi tưởng hành động của con mèo đen kia: bị người ta đuổi, vẫn chạy tới chạy lui ở trong đàn thi, thẳng đến khi dẫn lên toàn bộ thi thể thi biến, mới bỏ trốn mất dạng, lúc gần đi, tựa như còn cố ý nhìn mình một cái...
Chẳng lẽ, con mèo đen này, thật sự là chịu người ta khống chế, đến phá hoại?
Không kịp nghĩ nhiều, bọn họ liền tìm được thi thể lạc đường đầu tiên: xông vào một mảng đất trũng, lún vào trong vũng bùn ngang hông, hoàn toàn không động đậy nổi, hai tay cào loạn ở không trung, trong miệng phát ra tiếng nức nở.
Diệp Thiếu Dương chém mấy cành cây, ném xuống đất bùn, thật cẩn thận đạp qua, đem cương thi dùng linh phù cố định trước, sau đó hao hết khí lực kéo ra khỏi vũng bùn, đưa tới trên mặt cỏ bên bờ.
Mộ Thanh Vũ lại bắt đầu khó xử: thuật đuổi thây không phải lúc nào cũng có thể thi triển, hơn nữa rất nhiều thứ dùng để làm phép đều ở doanh địa, cũng không có biện pháp nào làm gì thi thể trước mắt.
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiếu Dương đành phải hy sinh bản thân, đem thi thể cõng ở trên người, chạy về doanh địa.
Thi thể nặng hơn người sống, cũng may Diệp Thiếu Dương thể lực cực tốt, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, đem thi thể nhanh chóng đưa đến doanh địa, sau đó chạy về.
Mộ Thanh Vũ dùng la bàn định ra vị trí cương thi kế tiếp: cách nơi này cũng không xa.
Ba người một hơi đuổi tới, ở trong bụi cỏ tìm được thi thể đã tan mất thi khí, ghé vào trong bụi cỏ bất động kia, vẫn là Diệp Thiếu Dương cõng về doanh địa...
Quá trình này giằng co hai giờ, Diệp Thiếu Dương hầu như sắp mệt lử rồi.
Cũng may các xác chết đó sau khi vùng dậy, chịu thi khí điều khiển theo bản năng, đều muốn lên núi, chưa đi được xa bao nhiêu, thi khí trong cơ thể tan đi, không thể động đậy nữa, khôi phục trở thành một xác chết, khoảng cách với nhau cũng không xa.
Diệp Thiếu Dương lục tục đem thi thể vận chuyển về doanh địa, thẳng đến lúc thi thể đi mất đều được tìm về —— cộng thêm bốn con chưa đi mất, bị Diệp Thiếu Dương bắt, tổng cộng mười hai con.
Ba người triệt để yên tâm, nghỉ ngơi một lát, Mộ Thanh Vũ một lần nữa làm phép, sai khiến cương thi, sau đó ba người tiếp tục lên đường.
Bởi vì vết xe đổ, Diệp Thiếu Dương sợ lại có thứ như mèo đen đến quấy rối, tự mình gấp một cái đèn chong, xách ở trong tay, đi ở phía sau cùng của đội ngũ.