Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1046: Chương 1046: Chương 1046: Thi thể dư ra




Đi không đến hai mươi phút, phía trước Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm một vật dưới chân, không nhúc nhích, những cương thi kia lập tức cũng ngừng lại.

“Thiếu Dương ca, anh tới một chút.” Thanh âm Mộ Thanh Vũ có chút run rẩy.

Diệp Thiếu Dương biết cô gặp phiền toái, vội vàng đi qua, theo Ngô Dao cùng nhau nhìn xuống mặt đất.

Một thi thể nằm ngửa ở trên đất, trên đầu đội một cái nón.

Có người chết ở đây?

Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Thiếu Dương, vội vàng khom lưng ngồi xổm bên cạnh người chết, tháo nón xuống, nhìn lên trên mặt người chết.

Là một nam giới, bốn năm mươi tuổi, miệng phồng phồng, giống như ngậm cái gì, vì thế vươn hai ngón tay, cạy miệng ra.

Một ngụm vật đen tuyền phân tán ra.

Diệp Thiếu Dương kẻ tài cao gan cũng lớn, đưa tay mò một phen, đưa đến trước mắt nhìn, là một nắm gạo nếp, bên trên bị thi khí hun thành màu đen.

Cương thi bị người ta phong ấn?

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Vũ, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ nơi này còn có người khác đuổi thây?”

Mộ Thanh Vũ nói: “Sao có thể, cương thi này là vừa mới từ chỗ tôi chạy mất.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, bừng tỉnh đại ngộ, đem tử thi kia nhấc lên, muốn cho Mộ Thanh Vũ làm phép đuổi thây, lại thấy vẻ mặt của cô lộ ra vài phần kỳ quái.

“Thiếu Dương ca, anh đếm một chút tổng cộng mấy thi thể.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cả người run lên, lại vẫn kiềm chế sự kích động, đem một loạt cương thi phía sau cô đếm một lần, vừa lúc mười hai cái.

Đương nhiên, là ở dưới điều kiện tiên quyết không cộng thêm một thi thể cuối cùng.

Sau khi cộng vào, liền biến thành mười ba thi thể, so với lúc ban đầu... Dư ra một thi thể.

Ba người nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, kiểm tra từng cái, mười ba thi thể, đều là thân mặc áo gai, đầu đội nón, miệng cũng đều ngậm gạo nếp.

“Cái này sao có thể, chúng ta rõ ràng chỉ đuổi mười hai thi thể lên đường, sao có thể dư ra một thi thể?” Ngô Dao lẩm bẩm.

Ba người thảo luận một lát, cảm thấy khẳng định có một cái là sau đó trà trộn vào, phân biệt hồi lâu, cũng không cách nào xác định, dù sao không có ai nhớ rõ mỗi thi thể đều có bộ dáng thế nào, càng không biết thi thể kia là trà trộn vào khi nào.

“Chuyện này, khẳng định có liên quan với con mèo đen đánh lén lúc trước.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói.

Nếu lúc trước mèo đen đánh lén còn có thể xem như ngoài ý muốn, hiện tại cộng thêm chuyện trước mắt này, có thể khẳng định, sau lưng cả sự kiện có người khống chế. Dù sao không có khả năng có cương thi chủ động trà trộn vào.

Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ thảo luận một lát, thật sự không nghĩ ra ai có động cơ như vậy.

“Để cương thi trà trộn vào trong chúng ta, mục đích là cái gì?” Diệp Thiếu Dương một lời nói toạc ra vấn đề trung tâm nhất.

Mộ Thanh Vũ trầm ngâm một lát, nói: “Tôi không biết mục đích là gì, nhưng có một điểm, chúng ta tuyệt đối không thể đuổi mười ba thi thể trở về, bằng không sẽ xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, phải đem con cương thi ẩn núp này tìm ra.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Ai nhớ rõ lúc ban đầu có mấy nữ?”

“Năm.” Mộ Thanh Vũ không cần nghĩ ngợi.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn nhớ rõ cũng là năm nữ, vì thế có thể xác định, năm nữ thi này không có vấn đề.

Như vậy trong chín nam thi, khẳng định có một cái là trà trộn vào.

Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao phân biệt ra hai thi thể, bởi vì mặc quần áo tương đối bắt mắt, cho nên có ấn tượng, vì thế bị bài trừ.

Như vậy chỉ còn lại có bảy cái, phạm vi này làm Diệp Thiếu Dương tương đối hài lòng.

Dứt khoát đem chín thi thể đều đẩy ngã, xốc áo lên, đi sờ ngực cùng dưới sườn từng cái, sau đó đâm kim ở chỗ tim, muốn dùng pháp thuật khám nghiệm tử thi, tìm ra thời gian tử vong của mỗi cái, sau đó lại tiến một bước phỏng đoán.

Đột nhiên, hắn chú ý tới có một thi thể bụng rất lớn.

Là một nam tử nhìn qua năm mươi mấy tuổi, người không tính là béo, nhưng bụng rất lớn, nhìn rất không phối hợp.

Diệp Thiếu Dương hai tay ấn bụng, xoa vuốt một hồi, đột nhiên toàn thân chấn động, đứng dậy.

“Làm sao vậy?” Mộ Thanh Vũ khẩn trương hỏi.

“Trong bụng nó có vật còn sống!”

Diệp Thiếu Dương vừa mới dứt lời, ba người đều nhìn thấy bụng tử thi kia rung động một trận, giống như có cái gì hoạt động ở bên dưới.

“Trời ạ!” Ngô Dao bị dọa trốn tới sau lưng Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra ống mực, từ dưới thân tử thi quấn mười mấy sợi chỉ đỏ, sau đó xâu vào một đồng tiền lớn đúc mẫu, đặt ở trên rốn, hình thành một kết giới.

Để tránh vật kia trong bụng tử thi đột nhiên xé bụng, xông ra.

Cái bụng tử thi càng lúc càng phồng, bên trong kịch liệt rung động, giống như có cái gì muốn phá vỡ bụng đi ra.

Hình ảnh này, quả thực quỷ dị đến cực điểm.

Diệp Thiếu Dương thấy sợi chu sa sợ là không định được vật trong bụng thi thể, nghiến răng một cái, dứt khoát lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, một bàn tay đè bụng tử thi, Diệt Linh Đinh dùng sức cắm xuống.

Một dòng máu đen phun trào ra.

Tử thi nháy mắt ngồi bật dậy, hai tay đến bóp cổ Diệp Thiếu Dương.

Sự chú ý của Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ở trên bụng nó, thình lình bị bắt trúng.

Như loại cương thi cấp thấp này, vốn không có thủ đoạn gì, chỉ có khí lực lớn, hai tay dùng lực một lần, đem Diệp Thiếu Dương nhấc hẳn lên.

Đúng lúc này, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, cái bụng cương thi rách hẳn ra một vết thương, từ bên trong thò ra một đôi tay nhỏ, dùng sức xé rách cái bụng, bò ra.

Là một đứa “trẻ con”, cả người tràn đầy máu bẩn, trên mặt mọc hai đôi mắt, chồng xếp cùng một chỗ, không có mũi cùng miệng, bộ dáng đáng sợ nói không nên lời.

Đứa bé quái dị này lắc đầu quẫy đuôi, nhảy một phát đến trên vai Diệp Thiếu Dương, thân thể run lên, một cái đuôi dài hướng Diệp Thiếu Dương cuốn tới.

Diệp Thiếu Dương dùng sức lắc đầu, tránh thoát một đòn.

Đúng lúc này, Mộ Thanh Vũ đã xoay người, khác với Ngô Dao kinh hô mà đi, hai tay cô lấy ra hai cái lá cây khô, trong miệng ho khan một tiếng, phun ra một đám dịch màu xanh lục lên trên lá cây, sau đó hai tay ôm lấy đầu cương thi, dùng lá cây ma sát một phen.

Trong miệng còn nói cái gì bằng Miêu ngữ, ngữ khí độc ác.

Cương thi kêu một tiếng quái dị, tựa như rất thống khổ, lập tức buông ra đôi tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương, đi day mặt mình, lăn lông lốc ở trên mặt đất, sau đó bổ nhào về phía Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cổ buông lỏng, lập tức rụt tay, bắt cái pháp quyết, hướng đỉnh đầu đứa bé quái dị kia vỗ tới.

Dưới một cú va chạm, cái đuôi của đứa bé quái dị nhanh chóng quấn quanh cổ tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức vụt, tứ chi kéo dài, hướng mặt của Diệp Thiếu Dương chộp tới.

“Chút tài mọn.”

Tay phải Diệp Thiếu Dương kẹp mấy đồng tiền Ngũ Đế, gặp chiêu đỡ chiêu, chỉ chốc lát đem tứ chi của đứa bé quái dị đó cố định, đánh ngã xuống đất, tay trái đè chặt, tay phải nhanh chóng lấy ra Thái Ất Phất Trần, ngón áp út tay trái búng một phát, một lượng tro hương nhiếp hồn hương từ trong kẽ móng tay bắn ra.

Bị Thái Ất Phất Trần cuốn lên, quét lên trên khuôn mặt đứa bé quái dị kia.

Đứa bé quái dị ôm đầu kêu kỳ quặc, một cái đuôi giống như linh xà hướng Diệp Thiếu Dương cuốn tới.

Hai tay Diệp Thiếu Dương đều bôi tro hương, bắt lấy cái đuôi, bắt đầu chà xát cao thấp.

Từng luồng khí trắng từ trên cái đuôi của đứa bé quái dị toát ra, đứa bé quái dị kêu thảm thiết liên tục, tỏ ra rất thống khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.