Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1051: Chương 1051: Chương 1051: Lại gặp Trương Quả lão




“Ngươi buông ra bản mạng kim tằm của ta, bằng không... Ta sẽ chết!”

Đàm Tiểu Tuệ cầu xin.

“Thiếu Dương ca, đừng buông ra!”

Mộ Thanh Vũ chống hai tay xuống đất, cố hết sức nói.

Diệp Thiếu Dương trở nên do dự, nhìn Đàm Tiểu Tuệ, “Cô qua đây, tôi sẽ không thương tổn cô!”

Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, thống khổ không chịu nổi nói: “Nếu anh thật sự vì tôi, thì buông tay ra...”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, nhất thời mềm lòng, buông tay ra.

Con bướm cánh vàng kia nhanh chóng bay trở về, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng, tiến vào trong miệng Đàm Tiểu Tuệ.

Đàm Tiểu Tuệ nhìn hắn một cái, xoay người chạy vội, trong nháy mắt thời gian biến mất ở sâu trong rừng rậm.

Diệp Thiếu Dương biết đuổi không kịp, cũng không đuổi theo, nhìn phương hướng cô biến mất, ngây ra, tiến lên nâng dậy Mộ Thanh Vũ, xem xét tình huống của cô.

Vô diêm quỷ nữ một hơi chạy xuống sườn núi, tiến vào trong khe núi đối diện, đối diện mơ hồ xuất hiện mấy bóng người, đứng ở phía dưới một khối nham thạch nhô lên.

Trong bóng phía dưới nham thạch, một lão giả mặc trường bào màu vàng khoanh chân ngồi, trước người bày pháp đàn hương án, lão giả ôm một cái lư hương, trong miệng lẩm bẩm.

Từng làn sương khói màu vàng từ trong khe hở lư hương phóng ra, hoàn toàn không nhìn hướng gió, trực tiếp bay ra ngoài khe núi, quanh quẩn ở đỉnh đầu vô diêm quỷ nữ, giống như một sợi dây vô hình, một mực đem cô kéo đi về phía trước.

Ở phía sau lão giả áo bào vàng, ba người đứng thành một hàng, trong đó có một đôi nam nữ trẻ tuổi, trang phục Miêu tộc.

Bên cạnh là một lão đạo sĩ: mặc đạo bào vàng trắng, đầu đeo khăn chít đầu, chân xỏ giày vải đen, tay cầm một thanh kiếm gỗ dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lão giả phía trước làm phép, khen: “Miêu Cương đại vu tiên, quả nhiên pháp lực thông thiên, có thể ở ngoài mười dặm khống chế cổ trùng, bần đạo bội phục.”

Lúc này, vô diêm quỷ nữ đã bị đại vu tiên triệu đến trước người, đứng thẳng bất động.

Đại vu tiên chậm rãi mở mắt, đầu cũng không quay lại nói: “Chút tài mọn, Trương Quả Thiên Sư chê cười rồi.”

Lập tức mở ra lư hương, bốc một nhúm tro hương, đứng dậy đi tới trước mặt vô diêm quỷ nữ, đem tro hương rắc lên đỉnh đầu cô, sau đó xoa bóp vài cái ở trên huyệt Bách Hội.

Lúc này, nữ tử trong đôi nam nữ trẻ tuổi kia tiến lên một bước, nhìn đại vu tiên nói: “Lão tổ, vừa rồi cơ hội tốt như vậy, vì sao không trực tiếp bắt Diệp Thiếu Dương kia?”

Đại vu tiên chưa mở miệng, Trương Quả ngược lại cười cười, nói: “Vừa rồi một là dẫn hắn vào rọ, hai là thử, cho các ngươi kiến thức một phen thực lực của tiểu tử này, hắn không đơn giản một chút nào đâu.”

Cô gái hừ một tiếng: “Vừa rồi hắn không phải đã lâm vào tuyệt cảnh sao, tất cả chúng ta cùng lên, chẳng lẽ còn không bắt được hắn?”

Trương Quả lắc đầu: “Như vậy nào tính là tuyệt cảnh, tiểu tử này căn bản là chưa dốc toàn lực.”

“Trương Thiên Sư, nói như vậy không khỏi có chút tăng uy phong người khác nhỉ?”

“Ta giao thủ với hắn nhiều lần, thực lực của hắn, ta rất rõ.” Trương Quả nhẹ nhàng cười, “Hắn nếu dễ đối phó, ta cũng không cần tới tìm các ngươi hợp tác.”

Đại vu tiên gật gật đầu, nói: “Là không sai, lúc ấy đám huyết vu kia, chính là thua ở trong tay hắn, bù vào cả huyết cổ thi vương cùng tính mạng một số người, nói tới, chúng ta còn nên cảm ơn hắn.”

Cô gái nhíu mày: “Vậy chúng ta phải khi nào mới xuống tay, đại vu tiên gia tộc chúng ta, nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có thể sợ một pháp sư người Hán, đừng quên đây là địa bàn của chúng ta.”

Cô gái này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không chút cố kỵ. Trương Quả sau khi nghe xong, nhịn không được ở trong lòng hừ một tiếng.

Đại vu tiên gia tộc thống trị giới vu thuật toàn bộ Miêu Cương, quả thật có có chút tài năng, nhưng cô gái này đem giới pháp thuật người Hán nhìn không đáng tiền như vậy, tự cao tự đại, Trương Quả thầm nghĩ, thực nên để cô ta đánh một trận với Diệp Thiếu Dương, để cô ta kiến thức một phen thần thông đạo môn.

Vẻ mặt đại vu tiên không thay đổi, chậm rãi nói: “Lúc trước bảo các ngươi phát ra tin tức, để huyết vu bộ lạc biết Diệp Thiếu Dương tới Tương Tây, thế nào rồi?”

Thiếu niên đó trả lời: “Huyết vu đã chạy tới, một bộ phận đã vào đóng ở Thập Bát Trại, muốn nghĩ cách đem Diệp Thiếu Dương giết chết.”

Đại vu tiên hài lòng gật gật đầu, “Huyết vu có thù sẽ báo, đang lo tìm không thấy Diệp Thiếu Dương, hắn lại tự mình đưa lên cửa, bọn họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, để bọn họ lên trước.”

“Phái thêm chút người đi theo dõi, tìm kiếm cơ hội đục nước béo cò. Nhớ lấy, ta muốn sống, dùng để huyết tế.”

Đại vu tiên nhìn thoáng qua vô diêm quỷ nữ trước mặt, “Tất cả đều là vì khiến ngươi sống lại, ngươi nhẫn nại chút đi.”

Nói xong đi đến trước pháp đàn, nhặt lên một cây gậy tích trượng đầu quỷ dựa vào trên mặt đất, dùng sức lắc, trong cái lỗ tròn giữa gậy tích trượng xuất hiện một khuôn mặt quỷ dữ tợn, vô diêm quỷ nữ hóa thành một đạo huyết quang, bám vào giữa mặt quỷ.

Trương Quả đi lên, nói với đại vu tiên: “Đại vu tiên gia tộc, có khả năng hợp tác với huyết vu hay không, bọn họ là muốn Diệp Thiếu Dương chết, mà ngươi là muốn máu hắn, ta muốn thân thể hắn, ba bên chúng ta hợp tác, cho dù Diệp Thiếu Dương có bản lãnh thông thiên, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Đại vu tiên không chút do dự lắc lắc đầu, “Huyết Vu Môn, là phản đồ gia tộc vu tiên ta, dùng cách nói của người Hán các ngươi, là tà tu trong Vu Môn, vu tiên gia tộc ta cùng nó không đội trời chung, việc này xin chớ nhắc lại, muốn bắt Diệp Thiếu Dương, ta có mười phần nắm chắc.”

Trương Quả cười cười, không nói gì thêm.

Vu sư trẻ tuổi kia phía sau hắn nhìn đại vu tiên, trong mắt một mảng hàn quang lướt qua trong tích tắc.

“Vô diêm quỷ nữ... Đó là cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

Lúc này hắn đã đem Mộ Thanh Vũ đỡ đến dưới một thân cây bên cạnh vũng nước ngồi xuống, nói về thân phận Đàm Tiểu Tuệ, Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Là một loại quỷ thi, nhưng, loại quỷ thi này là dùng vu thuật nào đó chế tạo ra, loại vu thuật này, nghe nói chỉ có người gia tộc đại vu tiên mới biết.”

“Vậy sao cô biết nữ tử đó là vô diêm quỷ nữ?”

“Cả người trải rộng vẩy máu, tướng mạo cực xấu, chính là vô diêm nữ, lời đồn bát quan là đất dưỡng thi của vô diêm nữ. Tôi nhìn thấy cô ta từ trong bát quan đi ra, bộ dạng lại thế, tám phần chính là vô diêm quỷ nữ.

Vô diêm quỷ nữ, nghe nói trước phải có quỷ dẫn, cũng chính là thập toàn sinh hồn, sau đó dùng bí thuật huyết chú, để hồn phách cùng tam vị nhân huyết cùng một chỗ luyện chế, trở thành vô diêm quỷ nữ. Tôi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vô diêm quỷ nữ...”

Mộ Thanh Vũ trầm ngâm một lúc lâu, phục hồi tinh thần lại, nói: “Anh nói, cô ta là bạn của anh?”

Diệp Thiếu Dương lập tức đem lai lịch Đàm Tiểu Tuệ, cùng với tình huống thi thể của cô mất tích nói một lần.

Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao nghe xong đều kinh hãi không thôi, qua một lúc lâu, Mộ Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: “Thế này thì không có sai rồi, bản mạng cổ linh của vô diêm quỷ nữ kia, chính là một con tằm!”

“Tằm? Không phải con bướm cánh vàng sao?”

Mộ Thanh Vũ cười, “Thiếu Dương ca thông minh một đời hồ đồ nhất thời a, băng tằm phá kén, không phải là con bướm sao?”

Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ, quả nhiên là Đàm Tiểu Tuệ!

Cô ấy thật sự... Sống lại rồi?

Tất cả cái này là người gia tộc đại vu tiên gây nên? Bọn họ là làm như thế nào, lại vì sao phải làm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.