Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1052: Chương 1052: Chương 1052: Phong chi cốc 1




Mộ Thanh Vũ nói tiếp: “Từ vừa rồi cô ấy dẫn anh vào cạm bẫy đến xem, cô ấy khẳng định là bị người ta biến thành con rối, không có ý thức của bản thân.”

Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, nói: “Không thể nào, vậy vì sao cô ấy còn biết tôi là ai, còn cầu tôi buông ra bản thể băng tằm của cô ấy?”

“Ký ức, hẳn là vẫn tồn tại, chỉ là thần thức biến mất, những lời cô ấy cầu xin anh, cũng là người khác khống chế cô ấy nói.”

Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, có chút lo lắng nói, “Thiếu Dương ca, người bạn đó của anh đã chết, bây giờ sống lại, chỉ là mượn thần thức cùng nguyên hồn của cô ấy, đã không là cô ấy nữa. Tựa như...”

Nghĩ nghĩ, nói: “Tựa như người ta sau khi chết hiến xác, ở trên thân người khác còn có thể tồn tại, nhưng đã không phải người đó của ban đầu nữa.”

Diệp Thiếu Dương gian nan thở dài, “Thật ra, tôi lúc ấy đã nghĩ tới, nếu là Tiểu Tuệ thật, là không có khả năng dẫn tôi vào cạm bẫy.”

Tiểu Tuệ từng vì cứu mình mà hồn phi phách tán, sao có khả năng hại mình chứ?

Mộ Thanh Vũ nói: “Anh lúc ấy nếu không buông ra con bướm cánh vàng kia, cô ấy sẽ không đi được, anh có thể đi qua bắt lấy cô ấy, tìm hiểu nguồn gốc, có lẽ có thể điều tra ra chân tướng.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, điều cô nói, mình biết hết, lúc ấy cũng là do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn bộ dáng Tiểu Tuệ chịu khổ, nhất thời không đành lòng...

Đem sự tình từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, cảm giác thật sự phức tạp, mình không biết Đàm Tiểu Tuệ vì sao sẽ thành vô diêm quỷ nữ, không biết đối phương vì sao phải khống chế cô ấy đến đối phó mình, duy nhất biết được chính là:

Chuyện này quá nửa có liên quan với gia tộc đại vu tiên, ngoài ý muốn cũng tốt, âm mưu cũng thế, mình vô luận như thế nào cũng phải tìm đến gia tộc đại vu tiên, làm rõ chân tướng sự tình.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương hướng Mộ Thanh Vũ hỏi thăm về tình huống gia tộc đại vu tiên.

“Gia tộc đại vu tiên, là một môn phái ẩn tu, phi thường thần bí, tôi chỉ từng nghe truyền thuyết, chưa từng có tiếp xúc, anh hỏi tôi cũng là hỏi vô ích.”

Lời Mộ Thanh Vũ nói, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy thất vọng vô cùng, nhưng ngừng một hồi, cô lại bổ sung nói:

“Vu sư là chia địa bàn, Thập Bát Trại này là địa bàn của anh tôi, nếu gia tộc đại vu tiên thật sự đến nơi đây, anh tôi nhất định có biện pháp tra được tung tích bọn họ, chúng ta đuổi thây trở về trước, chờ anh tôi về nhà, anh có thể nhờ anh ấy hỗ trợ.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, kiềm chế tâm tình kích động, không nghĩ lung tung nữa, cùng Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao cùng nhau trở về chỗ dừng thây lúc trước.

Một chuỗi sự kiện thần quái xảy ra này, đã đem Ngô Dao hoàn toàn dọa ngốc, lúc này vẻ mặt ngây dại, theo sát sau hai người, một tấc cũng không rời.

“Đúng rồi, cái bát quan kia!” Diệp Thiếu Dương vỗ ót, đề nghị lại đi xem cái bát quan kia, ba người tới đỉnh núi, phát hiện hang núi đặt huyền quan còn đó, nhưng bát quan đã không thấy nữa.

Mộ Thanh Vũ nói: “Tôi nói mà, bát quan là biết chạy.”

“Trước đó cô nói, bảy tầng bát quan, là có ý tứ gì?”

“Chính là tổng cộng có bảy tầng cái bát, số tầng càng nhiều, tà vật bên trong liền càng lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, hỏi: “Tà vật trong đó, là Tiểu Tuệ sao?”

“Hẳn là không phải, bát quan đều là vật của thời cổ, tà vật bên trong ít nhất cũng có mấy trăm năm tu vi, có lẽ chúng ta nhìn thấy thứ này, tà vật bên trong đã không còn nữa, vô diêm quỷ nữ chỉ là chiếm dụng bát quan huyết sào. Đương nhiên, tất cả cái này có thể đều là vu sư làm ra, không phải ý đồ của bản thân cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Trước mắt, cũng chỉ có về Thập Bát Trại trước, chờ Mộ Thanh Phong trở về, lại hỏi thăm hắn tung tích gia tộc đại vu tiên...

Trên đường xuống núi, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước Mộ Thanh Vũ và Đàm Tiểu Tuệ đấu pháp, từ trong cơ thể bay ra con bướm to trắng kia, hỏi cô đó là cái gì.

Mộ Thanh Vũ chần chờ một chút, tỏ vẻ đó là bản mạng cổ trùng của mình.

Miêu Cương vu sư, bất phân hắc bạch, đều sẽ nuôi một con bản mạng cổ trùng, tất cả vu thuật, nói trắng ra đều là mượn dùng lực lượng cổ trùng để hoàn thành.

Nuôi cổ không riêng có thể làm chuyện xấu hại người, còn có thể làm việc tốt, tỷ như điều phối vu dược, bói toán trừ tà, đều cần sử dụng cổ trùng để tiến hành.

Mộ Thanh Vũ nuôi là kim tằm cổ lợi hại nhất trong vu thuật, tám phần thành hình, đã có thể phá kén thành bướm, nhưng muốn đạt tới viên mãn, còn cần tu luyện một đoạn thời gian rất dài.

“Tôi là nghiệp dư.”

Mộ Thanh Vũ xấu hổ cười cười, “Tôi tu luyện kim tằm cổ, là dựa vào anh trai hỗ trợ, nhà chúng tôi có thuật nuôi cổ gia truyền, coi như là bí pháp, cho nên tu luyện tương đối dễ dàng, bằng không lấy trình độ gà mờ này của tôi, tiến triển làm sao nhanh như vậy?”

“Anh trai cô... Bản mạng cổ trùng là cái gì?” Diệp Thiếu Dương vốn là thuận miệng hỏi.

Mộ Thanh Vũ hé miệng cười lên, “Đây là bí mật, là con bài chưa lật lớn nhất của một vu sư, bình thường tuyệt không để cho người ta biết đến, người khác biết anh dùng là cổ gì, muốn đối phó anh, sẽ rất dễ dàng. Anh là người một nhà với tôi, tôi mới nói cho anh.”

Quay đầu nói với Ngô Dao: “Chúng ta cũng coi như hoạn nạn một hồi, tôi không đề phòng cô, cô cũng phải giữ bí mật cho tôi.”

Ngô Dao gật đầu nói: “Mạng của tôi đều là cô cứu, yên tâm đi.”

Ba người một đường xuống núi, trở lại nơi đặt thi thể, may mắn các thi thể đều còn đó, không thiếu một cái.

Mộ Thanh Vũ ở trong đấu pháp bị thương, ngồi xuống dưỡng tức một hồi, sau đó làm phép đuổi thây, đi hướng Thập Bát Trại.

Quỷ Vực, bờ bắc sông Ấm Thủy thọc sâu mấy trăm dặm.

Trong một thung lũng sương trắng tràn ngập, quỷ ảnh tầng tầng, tới tới lui lui ở giữa thung lũng, không ngừng phun quỷ khí, bố trí cấm chế ở trong thung lũng.

Khắp nơi quỷ kêu khặc khặc, tràn đầy tử tướng, cho dù là âm ty địa phủ, cũng không có loại khí tượng quái dị này.

Sâu trong thung lũng, trên một ngọn núi, một kiến trúc dựng sừng sững, tường đỏ ngói xanh, tạo hình phong cách cổ xưa, giống như đạo quan miếu thờ của nhân gian.

Đoàn người đứng ở dưới khung cửa, nhìn lên tấm biển bên trên.

Một mình Đạo Phong đứng ở phía trước, mặc một cái thanh sam vạn năm không đổi, nhấc Đả Thần Tiên, mái tóc dài dựa theo bộ dáng đạo gia búi ở sau đầu, sau đó buông xuống, ở trong gió âm nhẹ nhàng bay lượn.

Qua Qua lén lút mò lên núi, hóa thành chân thân Thập Nhị Niên Thiền, thu liễm khí tức, ghé vào trên một cái lá cây, mở to hai mắt nhìn qua.

Thấy phía sau Đạo Phong còn bốn người đứng một hàng: người đầu tiên bên trái là người quen cũ Trần Lộ, bên cạnh là một đôi nam nữ trang phục hiện đại, tay trong tay đứng chung một chỗ, hẳn là một đôi tình lữ, bên phải nam nhân, là Kiến Văn đế khoác hoàng bào đứng.

Trên thân bốn người này tản mát ra hai loại khí tức màu sắc khác nhau, Qua Qua phân biệt một phen, Trần Lộ và Kiến Văn đế là quỷ, mặt khác đôi tình lữ kia là tà linh, tà khí nồng đậm, nhìn là biết hàng cứng, nhất là nam tử kia, nhìn qua tu vi sâu không lường được.

Qua Qua tự nhận chưa chắc là đối thủ của hắn.

Phía sau bốn người này, còn một dãy người mặc áo bào đen đứng, đều không có mặt. Qua Qua không chỉ từng thấy một lần, biết chúng nó đều là tiểu đệ Đạo Phong không biết thu từ đâu, trong đó ngoài cùng bên trái tà khí nồng đậm nhất, hẳn chính là thượng cổ tà thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.