Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1053: Chương 1053: Chương 1053: Phong chi cốc 2




“Thanh Phong quan.” Đạo Phong tay chống cằm, nhìn chữ viết trên tấm biển, lắc đầu, “Quá tục rồi, ở sâu trong Quỷ Vực này, âm phong tà khí thổi không hết, đào đâu ra thanh phong cái gì?”

Trần Lộ nói: “Vậy đổi, đổi cái tên anh thích.”

“Ngay cả kiến trúc cùng nhau đổi, nơi này, phải dựng lên một tòa cung điện. Số Một.”

Thượng cổ tà thần lập tức bước ra khỏi hàng.

Đạo Phong quay đầu nhìn hắn, vung tay áo, thượng cổ tà thần hạ xuống mặt nạ bảo hộ, mặt là một vòng xoáy do tà khí hình thành.

Đạo Phong tiến lên, vươn tay qua quấy một phát, dòng xoáy bình ổn, dần dần hình thành một khuôn mặt.

Một khuôn mặt nam giới thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt có chút hung ác nham hiểm.

“Từ sau này, ngươi dùng khuôn mặt này.”

Thượng cổ tà thần gật đầu đáp ứng.

“Lần này diệt môn, thu biên bao nhiêu âm binh?”

“Tà linh hai trăm, thi binh ba trăm hai, quỷ binh một ngàn ba, trong đó, ba gã quỷ thủ bậc hai, còn lại không vào pháp nhãn chủ thượng.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Vậy hai quỷ thủ đó giao cho ngươi đi dạy dỗ, còn lại, giao cho số Hai số Ba đi quản lý, chia một nửa số người ra xây dựng cung điện cùng tường vây, người còn lại thao luyện quỷ thuật và trận pháp.

Đây là cứ điểm thứ nhất của chúng ta, nhất định phải giữ được. Các ngươi tự mình phân phối nhiệm vụ.”

Mười mấy thủ hạ lĩnh mệnh mà đi.

Nam tử tà linh kia phía sau Đạo Phong đi lên trước, một tay đặt lên trên vai hắn, nói: “Vừa rồi ngươi nói muốn đổi tên cho kiến trúc này, ta ngược lại nhớ tới một sự kiện, ngươi nay cũng chiếm núi rồi, nên đặt cái tên cho thế lực của ngươi, vang dội một chút.”

Đạo Phong cười nhẹ, “Cần tên làm gì.”

“Ta biết ngươi không để ý hư danh, nhưng ngươi dù sao cũng phải để người khác thời điểm nhắc tới ngươi, có một cái thuyết pháp chứ, tựa như người ta nhắc tới ‘Thái Âm sơn’ liền biết là nơi nào, bằng không gọi là cái gì, Vô Cực Quỷ Vương và các thủ hạ của hắn?”

Mấy người bên cạnh tâm thần nghiêm nghị, hướng hắn nhìn lại. Ngay cả cô nương bên cạnh hắn kia cũng giận liếc hắn một cái, trách mắng: “Đừng nhắc tới cái tên đó, huống hồ nơi này là Quỷ Vực, ngẩng đầu ba thước có ma thần!”

Nam tử tà linh cười cười, không cho là đúng.

Đạo Phong trầm ngâm một phen, cảm thấy là cần thiết đặt tên cho núi của mình, hỏi: “Ngươi nói tên là gì thì tốt?”

Nam tử tà linh nhún nhún vai, “Địa bàn của ngươi ngươi làm chủ, ta chỉ là đến hỗ trợ.”

Đạo Phong cười nói: “Ngươi giúp ta một lần, chẳng khác nào nhập bọn, muốn thoát ly quan hệ với ta cũng vô dụng, nơi đây về sau là đại bản doanh của chúng ta, các ngươi cùng nhau thương lượng, đặt tên dễ nghe chút.”

Vợ chồng tà linh nhìn nhau một cái, bắt đầu suy tư.

Kiến Văn đế phe phẩy quạt gấp, đứng ở bên cạnh đá núi, quan sát phía dưới, giống như chuyện không liên quan mình.

“Ta nghĩ được cái tên rất hay!” Trần Lộ mắt sáng ngời, chỉ vào tầng tầng quỷ vụ phía dưới thung lũng, nói:

“Sơn cốc này, quỷ khí trùng trùng, bên trong lại cất giấu vô số trận pháp cấm chế, người ngoài rất khó xông vào, ta thấy đặt tên có liên quan với sơn cốc đi, gọi là ‘Phong chi cốc’, vừa lúc mượn một chữ tên Đạo Phong, các ngươi nói xem?”

Nữ tử tà linh cười một tiếng, nói: “Đây không phải tên một bộ anime sao? Ta thấy còn không bằng gọi là 《 Thiên không chi thành 》.”

Trần Lộ mắt sáng ngời, “Ngươi cũng xem anime Miyazaki Hayao?”

Hai người lập tức nóng bỏng tán gẫu về anime.

“Khụ khụ.” Nam tử tà linh trừng mắt nhìn hai người một cái, “Chính sự, nói chính sự!”

Đạo Phong nói: “Cứ gọi là vậy đi.”

“Ừ, dù sao Quỷ Vực phần nhiều là quỷ được không ít năm tháng rồi, cũng không xem anime, sẽ không nói chúng ta bắt chước người khác.”

“Phong chi cốc...” Kiến Văn đế không biết cái gì là anime, nhưng đối với cái tên này rất có cảm giác, gật gật đầu, “Tên rất hay.”

Nam tử tà linh cười ha ha, “Không cần bao lâu, cái tên này nhất định sẽ vang vọng Quỷ Vực!”

Đạo Phong nhướng mày, nhìn về phía bên trái, búng tay vang: “Số Một!”

Thanh âm lại không lớn, nhưng không biết thượng cổ tà thần là làm sao nghe được, như cực quang điện ảnh từ dưới núi phóng tới, dừng ở đối diện Diệp Thiếu Dương, chờ đợi phân phó.

Đạo Phong chỉ bụi cỏ đối diện, “Đem tên kia bắt lại đây, giữ sống!”

Mọi người vừa nghe, nhất thời kinh ngốc, vậy mà có người dám ở đây nghe lén? Không muốn sống nữa?

Thượng cổ tà thần vừa muốn xuất phát, trong bụi cỏ lập tức có một bóng người đi ra, khua hai tay, không ngừng cầu xin nói: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng, là lão đại phái ta đến, Đạo Phong đại đại, ngài nếu có ý kiến, đi tìm hắn là được.”

“Qua Qua!” Trần Lộ mắt sáng ngời, nhảy lên, tiến lên xoa xoa đầu nó.

Qua Qua lườm cô một cái, cau mày nói: “Lão Thất, không lớn không nhỏ.”

“Xì. Ta hiện tại là người của Phong chi cốc rồi.” Trần Lộ hướng nó nháy nháy mắt.

Đạo Phong phất tay, bảo thượng cổ tà thần rời khỏi, lạnh lùng nhìn Qua Qua: “Ngươi cho rằng đưa Diệp Thiếu Dương ra, ta liền sẽ tha cho ngươi?”

“Ta chưa nói.” Trong lòng Qua Qua căng thẳng, còn muốn nói cái gì, bên cạnh nam tử tà thần kia cười phá lên.

“Diệp Thiếu Dương! Ha ha, ta lại đã lâu không gặp tiểu tử này, hắn gần đây khỏe không?”

Qua Qua đánh giá cao thấp hắn, “Tiểu tử thật lạ mặt, chưa từng gặp.”

“Ta cũng một ngàn tuổi rồi, tiểu tử.” Nghe thấy mình bị gọi là tiểu tử, trong lòng nam tử tà linh buồn cười.

Qua Qua trợn mí mắt, “Cứ như ai không có xấp xỉ một nghìn tuổi.”

“Phốc!” Nữ tử tà linh kia nhịn không được cười lên, “Đứa nhỏ này thật ngộ.”

Ánh mắt Qua Qua chuyển qua trên thân cô, vốn định phỏng đoán một chút tu vi của cô, kết quả phát hiện quanh thân cô dưới tà khí quanh quẩn, còn cất giấu một tia quỷ khí, giống như mạch nước ngầm, không nổi bật thể hiện, nhưng cuồn cuộn không ngừng.

Trong lòng cả kinh: cô nương này, rốt cuộc là quỷ hay là tà linh, hoặc là tu luyện tà thuật gì?

“Ngươi trở về hỏi Diệp Thiếu Dương một chút, có quen một người tên là Tần Phong hay không.” Nam tử tà linh cười, chỉ chỉ nữ tử tà linh bên cạnh, “Đây là nương tử tại hạ, Tiểu Vân, cùng Diệp Thiếu Dương cũng là quen biết cũ.”

“Bồ cũ sao?” Qua Qua nói một câu tìm chết, chọc hai người thiếu chút nữa đánh nó.

Đạo Phong phất tay, bảo thượng cổ tà thần rời khỏi, hoàn toàn coi như Qua Qua không tồn tại, nhìn quanh mấy người trước mặt, ánh mắt dừng ở trên mặt Trần Lộ, nói: “Tôi cần rời khỏi một chuyến, nơi này giao cho cô quản lý.”

Trần Lộ vừa nghe, bất mãn nói: “Em đi với anh.”

Ngay từ đầu tìm được Đạo Phong, mọi cách dây dưa, Đạo Phong cuối cùng đồng ý để cô ở lại bên người.

Tuy, cô biết mình có lẽ vĩnh viễn không làm được tình lữ với Đạo Phong, nhưng có thể ở bên như vậy, cô cũng rất thỏa mãn rồi, cô chỉ là không nghĩ tách ra khỏi hắn.

Đạo Phong nói: “Đây là đại bản doanh của chúng ta, giao cho người khác, tôi không yên tâm, cần cô lưu lại.”

Trần Lộ nghe hắn nói như vậy, trong lòng tuy không nỡ, nhưng cũng bởi vì Đạo Phong coi trọng đối với mình mà trong lòng ngọt ngào, nhìn hắn gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi, em nhất định quản lý tốt.”

Tiểu Vân nói: “Đạo Phong ngươi muốn đi làm gì?”

“Hai việc.” Đạo Phong thong thả nói, “Thứ nhất, diệt Côn Luân nhất mạch. Một trận chiến hôm đó, ta từng nói muốn đem Côn Luân phái xoá tên, ta muốn đi thực hiện hứa hẹn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.