Sắc mặt Mộ Thanh Phong trầm xuống, nói: “Em chẳng lẽ muốn trái với hôn ước?”
Mộ Thanh Vũ cắn môi, do dự một lát, ủy khuất nói: “Lúc trước lập hôn ước, cũng không phải là bản thân em, không có ai từng hỏi ý kiến của em...”
Mộ Thanh Phong biến sắc, nói: “Em giống với mẹ thích văn hóa Hán, thì càng nên hiểu được cái gì gọi là môi chước chi ước, càng không cần nói ở Tương Tây chúng ta, đính hôn chẳng lẽ còn cần bản thân em đồng ý?
Hôn ước lúc trước cũng là mẹ định ra, em hiện tại nếu đổi ý, về sau anh và em làm người như thế nào, chẳng phải trở thành loại vong ân phụ nghĩa?”
Mộ Thanh Vũ cúi đầu, thì thào: “Cho nên, phải hy sinh em sao?”
Mộ Thanh Phong nghe thấy lời này, đứng bật dậy, trách mắng: “Em nói lời này, ca ca giống như thành ác nhân. Bảo Tạp nếu là hạng người rượu chè gái gú cờ bạc, ca ca sao nỡ để cho em gả qua?”
Thấy Mộ Thanh Vũ cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt có chút dịu đi, tiến lên đè hai bả vai cô, nhẹ nhàng nói:
“Anh chỉ có một đứa em gái là em, anh đương nhiên hy vọng em có thể sống hạnh phúc, em sau khi kết hôn nếu bị người nhà Bảo Tạp bắt nạt, cho dù nhà bọn họ quyền thế lớn nữa, ca ca cũng vẫn sẽ ra mặt cho em. Chuyện này liên quan hạnh phúc cả đời em, em cứ nghe ca ca một lần, ca ca sẽ không lừa em.”
Mộ Thanh Vũ thấp giọng khóc nức nở, cũng không nói chuyện, đột nhiên quay đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, bỗng nhiên hiểu, cô ấy là muốn bảo mình nói chuyện giúp, liếm liếm môi, nói: “À thì, tôi cảm thấy, hôn nhân loại sự tình này, vẫn là tôn trọng một chút ý kiến của bản thân người ta đi?”
“Diệp tiên sinh.” Mộ Thanh Phong cũng không quay đầu lại, “Anh tham gia việc nhà người khác, có phải có chút thất lễ hay không?”
Một câu làm Diệp Thiếu Dương nghẹn lời.
Mộ Thanh Vũ nói: “Thiếu Dương ca là bạn tốt của em, giúp em ra chủ ý, cũng là cần thiết.”
“Anh là anh của em, cha mẹ không còn, chuyện của em do anh đến làm chủ, không cần bất luận kẻ nào quyết định “
Mộ Thanh Phong âm thầm thở dài, nhìn em gái, nói:
“Chờ sau khi chuyện thủy tai này chấm dứt, anh sẽ chủ trì đính hôn, sau đó em tự mình chuẩn bị một chút, anh đã tính, ba tháng sau có ngày lành, đến lúc đó giúp các em thành hôn, anh cũng coi như kết thúc một tâm sự.”
“Ca ca là trưởng của một nhà, ca ca nếu không kết hôn, em cũng không kết.” Mộ Thanh Vũ đột nhiên tìm được cái cớ này.
Mộ Thanh Phong thất thanh cười lên, sắc mặt có chút xấu hổ, muốn nói gì, đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chuyện này, còn cần Thiếu Dương huynh đệ hỗ trợ.”
Thái độ quả thực là chuyển biến một trăm tám mươi độ, ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Diệp Thiếu Dương nhất thời thật sự có chút không biết theo ai.
“Tiểu Ngọc hiện tại, hình như chưa có người yêu nhỉ?”
Mộ Thanh Phong cười cười, “Người Miêu chúng tôi, nói chuyện tương đối trực tiếp, Thiếu Dương huynh đệ đừng khách khí.”
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mặt hàng này có ý đồ với Nhuế Lãnh Ngọc! Quả thực không thể nhịn!
Nghĩ lại, mình hiện tại đang cầu hắn, trái lại không thể đắc tội. Dù sao Nhuế Lãnh Ngọc cũng không ở đây, để hắn tương tư đơn phương tiếp, cũng không có gì ảnh hưởng, vì thế gãi gãi đầu, lấy lệ nói: “Cái này tôi không rõ, hình như chưa có.”
Mộ Thanh Phong gọi Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, bản thân cũng một lần nữa ngồi xuống, nói về tình huống mình cùng Nhuế Lãnh Ngọc quen nhau:
Năm trước, một mình Nhuế Lãnh Ngọc đến Miêu Cương, tìm hiểu truyền thống vu cổ bên này, ở trong núi bị một con độc trùng cắn, vừa vặn gặp được Mộ Thanh Phong lên núi hái thuốc, chữa khỏi cho cô, đưa đến trong nhà dưỡng thương.
Nhuế Lãnh Ngọc biết được hắn là vu sư, vì thế lưu lại một thời gian, hướng hắn lãnh giáo vu thuật.
“Đoạn thời gian đó, hai chúng tôi hầu như như hình với bóng, tôi có thể cảm giác được, cô ấy đối với tôi, có một chút ý tứ như vậy...” Mộ Thanh Phong khẽ cười nói, nhớ lại cảnh đẹp lúc đó, nào chú ý tới khuôn mặt Diệp Thiếu Dương triệt để đen sì rồi.
“Sau khi cô ấy rời khỏi, chúng tôi vẫn giữ liên hệ, tôi bởi vì là tế ti trong tộc, cũng không có cách nào rời khỏi Tương Tây.”
Mộ Thanh Phong vươn một bàn tay to, đè trên vai Diệp Thiếu Dương, cười cười.
“Tôi thân là đương sự, loại sự tình này không tiện trực tiếp đi nói, đang lo không có bà mối, Thiếu Dương huynh đệ và Tiểu Ngọc quen biết, vừa lúc đi giúp tôi nói một câu...”
Bảo mình đi tìm Nhuế Lãnh Ngọc làm mối!
Diệp Thiếu Dương nhìn khuôn mặt cười meo meo của hắn, thật muốn đấm cho một phát, đem hắn đánh thành hoa cúc.
“Chuyện này... Ừm, trong điện thoại không tiện nói, chờ chuyện này kết thúc, tôi trở về từ một hướng khác hỏi trước một câu.”
“Được được, phương diện này, vẫn là người Hán mấy người có biện pháp. Tôi cũng không vội, cảm tạ trước.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ sắc mặt tinh thần sa sút, thở dài.
Mộ Thanh Phong vốn định bảo Diệp Thiếu Dương cùng mình ở một gian phòng, Diệp Thiếu Dương không biết cái này có phải tập tục địa phương hay không, dù sao mình kiên quyết không ngủ cùng một đại nam nhân.
Mộ Thanh Phong lại thu dọn cho hắn một gian phòng.
Cả ngày, Mộ Thanh Vũ rầu rĩ không vui, nhưng vẫn thu xếp một bàn đồ ăn, Mộ Thanh Phong đưa tới một vò rượu gạo nếp, muốn thoải mái chè chén với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không thích uống rượu, chỉ đành ứng phó.
Mộ Thanh Phong uống rất tốt, không nhanh không chậm uống nửa bình rượu, sắc mặt có chút đỏ lên, kéo Diệp Thiếu Dương nói: “Nghe nói đạo sĩ các cậu sở trường vẽ bùa, có hữu dụng bằng thần châu phù của chúng tôi không?”
Thần châu phù, Diệp Thiếu Dương trước đó đã có nghe nói, là dùng thần sa vẽ bùa, ở dân gian phía nam cực kỳ lưu hành, các loại lưu phái vu thuật đều sử dụng, trong đó đứng đầu là Miêu Cương Vu Môn.
Thần châu phù cùng linh phù đạo môn, phương thức biểu hiện tiếp cận, nhưng nguyên lý trung tâm hoàn toàn khác nhau:
Nguồn gốc pháp lực của thần châu phù, không phải tín ngưỡng đối với Tam Thanh, mà là vu thần, cũng chính là thượng cổ mười hai tổ vu, cho nên thần châu phù không thể tróc quỷ hàng yêu, cho dù là trừ tà, cũng là mượn dùng lực lượng vu thần, kiểu lấy độc trị độc.
Mộ Thanh Phong từ trong túi bên người lấy ra một lá bùa để trống, mở ra ở trên bàn, tay chấm thần sa, bắt đầu vẽ ở bên trên.
Diệp Thiếu Dương ở một bên xem, vẽ ra không phải văn tự, mà là một loại đồ họa trừu tượng.
Sau khi vẽ xong, Mộ Thanh Phong kẹp lên thần châu phù, dùng Miêu ngữ niệm một lần chú ngữ, run lên trên không, thần châu phù hóa thành một làn khí đen, hội tụ thành hình dạng một bộ xương khô, vô cùng dữ tợn.
Miệng không ngừng khép mở, phát ra tiếng gào thê lương, ngay cả Mộ Thanh Vũ ở bên cũng nhịn không được nhíu mày.
Mộ Thanh Phong đưa tay đặt ở đỉnh đầu bộ xương, lật bàn tay, đem khí đen hút đến trên ngón cái, vòng quanh ngón tay một vòng, bị hoàn toàn hấp thu.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới, trên ngón cái của hắn đeo một cái nhẫn rất lớn, màu vàng nhạt, nghĩ hẳn là Hoàng Long ngọc hoặc ngọc thạch nào khác.
“Quỷ tượng hiển hóa. Linh phù đạo môn có thể làm được không?” Mộ Thanh Phong có chút ngạo nghễ nói.
“Không thể.” Diệp Thiếu Dương trả lời rất dứt khoát.
Trên mặt Mộ Thanh Phong lộ ra nét đắc ý.
Diệp Thiếu Dương ngay sau đó thản nhiên nói: “Đạo môn linh phù, chỉ vì hàng yêu trừ ma, chú ý thực dụng, không thể biến loại ảo thuật này.”
Sắc mặt Mộ Thanh Phong lập tức trầm xuống, sau đó cười hai tiếng, nói: “Diệp đạo trưởng nghĩ hẳn pháp lực nhất định không kém, chờ sau khi tiến vào cổ mộ, tôi ngược lại muốn quan sát một chút đạo môn thần thông của cậu.”