Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1058: Chương 1058: Chương 1058: Bí mật nhà tế ti 2




Diệp Thiếu Dương nghe ra ý trào phúng trong giọng nói, cũng không đặt trong lòng.

Đêm khuya, Diệp Thiếu Dương nằm trên giường, đang ngủ say, đột nhiên cảm giác được vật gì bò vào mồm, giật mình tỉnh lại, lấy tay chộp, thấy là một con du diên!

Nó đang vặn vẹo thân thể, mấy chục đôi móng vuốt cùng nhau giãy dụa, ý đồ đào tẩu.

“A!” Diệp Thiếu Dương hét lên một tiếng, nhảy dựng dậy, đem vật đó hất rơi, vẫn sợ nó bò đến trên người, liên tục dậm chân.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Mộ Thanh Vũ một thân áo ngủ đi vào, thấy bộ dạng này của Diệp Thiếu Dương, bị dọa không nhẹ, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi biết được chân tướng, quả thực là dở khóc dở cười.

“Tôi còn tưởng là có quỷ quái cái gì, chỉ là côn trùng...”

“Cái này so với quỷ đáng sợ hơn nhiều!” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ngực, kinh hồn chưa định nói.

Mộ Thanh Vũ nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được cười lên.

“Anh nha, một đạo môn Thiên Sư, thế mà sợ sâu bọ... Mấy ngày nay trời mưa, cũng khó trách sâu bọ nhiều.”

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái lư hương, điểm hỏa một bó nhiếp yêu hương, cắm vào trong lư hương.

Mộ Thanh Vũ nhìn lướt qua, không còn gì để nói nữa, thế mà lấy nhiếp yêu hương để đối phó sâu bọ, thật sự là pháo cao xạ đánh muỗi —— đại tài tiểu dụng.

Trong phạm vi nhiếp yêu hương thiêu đốt, ngay cả yêu vật bình thường cũng không dám tới gần, huống chi lũ sâu bọ bình thường.

Không qua bao lâu, liền thấy trong khe tường, dưới giường bò ra không ít sâu bọ.

Thử phụ (Armadillidium vulgare) du diên cuốn chiếu gián, còn có hai con rết... Tranh nhau từ cửa sổ bò ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương nhìn mà da đầu phát tê, âm thầm may mắn vẫn là mình thông minh, bằng không ngủ tới nửa đêm về sáng, lại có một con rết bò vào mồm mình, vậy thì vui.

“Thanh Vũ, cô... Khóc?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhìn thấy hai mắt Mộ Thanh Vũ sưng lên, thăm dò hỏi.

Mộ Thanh Vũ lập tức thu hồi nụ cười, ngồi xuống ở bên giường hắn, tội nghiệp nhìn hắn, lẩm bẩm: “Thiếu Dương ca, anh có cách nào để tôi không phải lập gia đình không, tôi là thật tâm không muốn gả cho Bảo Tạp.”

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói: “Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là rời khỏi nơi này.”

Mộ Thanh Vũ lập tức lắc đầu.

“Cái này tuyệt đối không thể, tôi nếu là đi rồi, anh trai tôi làm sao bây giờ? Cả đời anh ấy sẽ không ngẩng đầu lên được, càng không cần nói anh ấy là tế ti, quyền uy của anh ấy, không thể chịu một tia thương tổn.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Cô nếu là nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào.”

Mộ Thanh Vũ thở thật dài, trong lòng vô tận ai oán.

“Tôi đi đây, Thiếu Dương ca, anh nghỉ ngơi đi.” Lẳng lặng ngồi một lúc ở trên mép giường, Mộ Thanh Vũ thất thần đứng dậy, ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng của cô, Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm thở dài.

Sau đó, cũng không ngủ được nữa.

Bên ngoài đã tạnh mưa. Diệp Thiếu Dương mặc xong quần áo, một mình đi ra bên ngoài, nhìn ngõ nhỏ trống rỗng, nhớ tới một đêm kia, từng ở đây nhìn thấy mẹ của Mộ Thanh Vũ.

Lập tức cũng bất kể bà ấy nghe được hay không, nhìn ngõ nhỏ trống trơn không người, từ từ nói: “Tôi biết bà không muốn con gái gả cho Bảo Tạp, nhưng xin lỗi, chuyện này tôi hoàn toàn bất lực.”

Chuyện này khó ở chỗ: Mộ Thanh Phong là chủ gia đình, hắn bức bách em gái lập gia đình, chuyện này không nói đến đúng sai, mình là một người ngoài, căn bản không có cách nào tham dự vào, bằng không không những chẳng được tích sự gì, còn có thể làm người ta hiểu lầm.

Hơn nữa, Mộ Thanh Vũ không muốn đào hôn rời khỏi, khiến anh trai không thể làm người.

Cho nên, sự tình thành một nút thắt không cởi được.

Một trận gió âm từ đối diện thổi tới.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên người chợt lạnh, rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn, lại thấy một mảng bóng người xuất hiện ở đầu ngõ nhỏ: một thân đồ đen, hốc mắt trống trơn, chính là mẹ của Mộ Thanh Vũ.

Bà ấy lại xuất hiện rồi!

“Giúp tôi, cứu con gái của tôi...” Thanh âm nữ quỷ từ xa xa bay tới.

“Xin lỗi, việc này, tôi không giúp được.” Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy khó xử, không phải mình không muốn: Mộ Thanh Vũ không muốn rời khỏi Tương Tây, mình chung quy không thể bắt cô ấy đi.

“Đi phần mộ của tôi, ở trong quan tài, ở trong quan tài...”

Cô còn chưa dứt lời, cái vòi kia lần trước ở cảnh trong mơ từng xuất hiện lại lần nữa xuất hiện, quấn chặt lấy lưng của cô, đem cô nháy mắt lôi đi.

Diệp Thiếu Dương lao tới một bước, vừa tới đầu ngõ nhỏ, cảm thấy cả người ngây ra, toàn thân run lên, giật mình tỉnh lại.

Lại là nằm mơ!

Diệp Thiếu Dương từ trên giường ngồi dậy, hít sâu, nhớ lại tình hình trong mơ. Mẹ của Mộ Thanh Vũ... Bảo mình đi phần mộ của bà, tìm quan tài của bà?

Trong quan tài có cái gì vậy?

Diệp Thiếu Dương quyết định, phải đi nhìn một cái.

Nhưng mình không biết quan tài người ta ở vị trí nào, loại sự tình này cũng không tiện đến hỏi Mộ Thanh Vũ, dù sao không có lý do. Nói muốn tế bái cha mẹ cô ấy? Cái này quá giả rồi, hơn nữa trời mưa, không quá thực tế.

Nếu để Mộ Thanh Phong biết, còn không dẫn lên sự hoài nghi không cần thiết sao.

Đột nhiên, trong đầu Diệp Thiếu Dương hiện ra một người: Ngô Dao!

Ngô Dao vẫn ở lại Thập Bát Trại, cô ấy có thân thích, là người địa phương.

Mà cha mẹ Mộ Thanh Vũ, ở Thập Bát Trại thân phận đặc thù, vị trí phần mộ, nói không chừng sẽ có rất nhiều người biết.

Diệp Thiếu Dương ôm một tia hy vọng, gọi điện thoại cho Ngô Dao.

Vang vài tiếng mới được tiếp, đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm mông lung buồn ngủ: “Diệp đại ca?”

Diệp Thiếu Dương hàn huyên với cô đôi câu, đề xuất yêu cầu hôm sau gặp mặt.

“Được, giữa trưa ngày mai, em mời anh ăn cơm.” Diệp Thiếu Dương chủ động hẹn cô, làm Ngô Dao rất vui vẻ.

Xác định thời gian gặp mặt, Diệp Thiếu Dương lại nói chuyện phiếm vài câu với cô, rồi cúp điện thoại.

Buổi sáng hôm sau, chín giờ, một mình Diệp Thiếu Dương ra đường, mua hai túi nước quả, tới cửa một quán mì sợi Lan Châu.

Ở trong trại Miêu tộc này, thế mà còn có mì sợi Lan Châu, hơn nữa Diệp Thiếu Dương nhìn một chút, trong tiệm làm ăn cũng không tệ lắm.

Không thể không bội phục năng lực làm ăn của ông chủ.

Đợi một hồi, Ngô Dao cười tủm tỉm tới, đứng hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương đề xuất đi nhà thân thích của cô bái phỏng.

Ngô Dao cảm giác rất kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý.

Trên đường, Diệp Thiếu Dương nói ra mục đích chân thật bản thân tìm cô, nhưng cũng không nói chuyện nữ quỷ báo mộng.

Ngô Dao bày tỏ sẽ hết sức giúp hắn.

Thân thích của Ngô Dao ở Thập Bát Trại, là một người cô của nàng, là năm đó gả đến Thập Bát Trại.

Dượng của cô, giống với rất nhiều người dân bản xứ, đi nơi khác làm công, chỉ có một mình người cô ở nhà.

Đến trong nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cô cô của Ngô Dao, trẻ tuổi hơn hắn dự đoán, chỉ ngoài ba mươi tuổi, rất có phong vận, biết được Diệp Thiếu Dương chính là người cứu cháu gái mình, cực kỳ nhiệt tình đối với hắn, bưng ra các loại đồ ăn thức uống ngon.

Nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Thiếu Dương nói ra ý đồ đến, Ngô Dao ở một bên cũng giúp đỡ nói.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng cần phí một chút trắc trở, cho nên mới tự mình tới cửa, tính hảo hảo nói chuyện với người ta, không ngờ cô cô của Ngô Dao rất dễ nói chuyện.

“Lẽ ra, tôi không biết lai lịch của cậu, không nên nói cho cậu chuyện trong trại, nhưng cậu đã cứu cháu gái tôi, tôi liền ngoại lệ nói cho cậu đi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.