“A!” Tố Khiết thất thanh kêu lên, mới vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận, mới nhổ con trai một phát, nào ngờ được sẽ tạo thành cái kết quả này.
Quỷ nhổ nước bọt vào người ta, là sẽ lưu lại tàn nhang hoặc nốt ruồi đen, đương nhiên bản thân cũng phải bị phạt.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, phất phất ở trên mặt Thành Quân, nước bọt quỷ lập tức tan đi, hóa thành một làn khí đen rồi tiêu tán.
Tố Khiết thấy con trai không có việc gì, cũng an tâm, vừa thương vừa giận, hung hăng lườm hắn một cái, nói:
“Mấy năm nay hồn phách ta bị nhốt, không thể hiện ra ngoài, nhưng tất cả pháp thần ở bên người, ta đều thấy được, ta hận ngươi nhận giặc làm cha, lại đem Lý Ông súc sinh đó coi là ân nhân, thật sự là mù mắt chó của ngươi!”
Thành Quân rụt rè nhìn bà, không dám lên tiếng.
“Chuyện này, cũng không trách được con!” Tố Khiết nặng nề thở dài, oán hận nói: “Hắn đem ta chỉnh người không ra người quỷ không ra quỷ, còn lừa con đem hắn thờ như ân nhân! Tặc nhân này quả thực tội đáng chết vạn lần!”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng la lên: “Thành Quân đại ca, có nhà không?”
Là tiếng của Mộ Thanh Phong!
Bây giờ hơn nửa đêm, hắn sao lại đến?
“Là tôi...” Thành Quân rụt rè nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Vừa rồi cậu một mực nói xấu Lý Ông, tôi còn đem hắn coi là ân nhân, lén gọi điện thoại cho hắn...”
Tố Khiết nghe thấy tiếng Mộ Thanh Phong, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn, mặt lộ sát khí.
“Ta liều mạng với hắn!” Thành Quân đứng dậy, xoay người muốn ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương ngăn lại.
“Hiện tại không phải thời điểm xé rách da mặt với hắn, ít nhất tôi không thể! Anh phải giúp tôi!”
Thành Quân còn muốn giãy dụa, Tố Khiết quát: “Nghe đại pháp sư!”
“Đừng nói là tôi từng tới!”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, nói với Tố Khiết: “Ủy khuất bà rồi!”
Đánh ra một đạo linh phù, đem quỷ hồn Tố Khiết thu lại.
“Đại pháp sư ——” Thành Quân thấy mẫu thân bị bắt, có chút bất an.
“Tôi lát nữa tìm đến anh, anh tự nghĩ cái cớ, đừng để hắn nổi lòng nghi ngờ!”
Diệp Thiếu Dương nói xong, đi đến phía trước cửa sổ ngược hướng với cửa chính, bò ra ngoài, tiến vào trong sân, tiếp theo lại vượt qua tường sân, theo ngõ nhỏ một đường chạy như điên.
Vừa tới đầu ngõ nhỏ, chuông kinh hồn đinh linh linh muốn hẳn lên, ba đạo nhân ảnh từ góc khẩu thoát ra, ngăn trở đường đi.
Một cái quỷ oa, hai quỷ nữ bộ dáng dạ xoa mắt xanh áo tím.
Chẳng lẽ là Mộ Thanh Phong dùng vu thuật triệu hồi đến?
Không có khả năng, Diệp Thiếu Dương xác định, hắn cho dù hoài nghi mình cái gì, cũng sẽ tuyệt không nhanh như vậy đã bày ra mai phục.
“Ta đi trước! Ngươi tới đối phó, tốt nhất đổi một cái bộ dáng!”
Diệp Thiếu Dương phân phó xong, Qua Qua lập tức huyễn hóa ra chân thân Thập Nhị Niên Thiền, vỗ cánh, bay qua, đem ba con quỷ húc bật ra.
Diệp Thiếu Dương triển khai thân pháp, hầu như dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi ngõ nhỏ, hướng phía đường lớn chạy đi.
Tốc độ nhanh như vậy, lại là ở đêm khuya tối đen, cho dù là mặt đối mặt, hắn tin tưởng đối phương cũng không thấy rõ bộ dáng mình.
Chạy ra một đầu đường, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, Qua Qua đang đánh quấn lấy với ba con quỷ kia.
Đối với thực lực của Qua Qua, hắn vẫn yên tâm, vì thế lượn ở trong ngõ nhỏ hai vòng, xác định không có ai theo dõi, lúc này mới đi về phía nhà khách.
“Thành Quân đại ca, xảy ra chuyện gì?”
Mộ Thanh Phong vừa bước vào nhà chính, lập tức ngửi được một mùi xác thối nồng nặc, bị hun tới mức lui về tới cửa, kinh hãi hỏi.
Thành Quân quỳ gối trước giường, thấp giọng khóc, nghe thấy hỏi, đứng dậy tới phía sau cửa, bật sáng đèn điện, nhìn Mộ Thanh Phong, nói: “Mẹ tôi chết rồi...”
Mộ Thanh Phong cả kinh, vội vàng vào nhà, nhìn thấy một bãi máu đặc trên giường, sắc mặt nhất thời ngưng trọng hẳn lên, quay đầu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Lúc tôi đến, mẹ tôi đã không xong rồi, tôi điện thoại cho cậu, là muốn mời cậu mau đến xem một chút, kết quả bà ấy rất nhanh... Đã như vậy, tôi lúc ấy bị dọa choáng, cũng quên gọi điện thoại tiếp...”
Thành Quân lắp bắp nói, còn giả bộ lau nước mắt.
Mộ Thanh Phong không nghi ngờ hắn, từ trong túi lấy ra một cái khay nhỏ bằng gỗ, thổi ở trên một phát, cầm đi loanh quanh ở trong phòng, trong miệng thì thào: “Không có đạo lý nha, quỷ hồn đâu...”
Thành Quân lui đến cạnh cửa, một đôi mắt từ phía sau hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Thanh Phong, tùy tay nhấc lên thanh ngang cài cửa, do dự một hồi, lại buông xuống...
Diệp Thiếu Dương về tới nhà khách, đầu tiên là tắm rửa một cái, giội đi một thân mùi xác thối, sau đó thổi khô tóc, lên giường mở tivi.
Đợi một hồi, Qua Qua trở về, nói cho hắn ba con quỷ đều bị diệt rồi.
“Đó không phải quỷ, là có hai người ở dưới chân tường làm phép, hình như là vu thuật nào đó, triệu hồi ra hai cái ảo giác, thực tế là yêu khí ngoại hóa.”
Diệp Thiếu Dương không hiểu vu thuật, cũng không hỏi nhiều chi tiết, hỏi nó: “Hai vu sư kia, ngươi đã làm gì bọn hắn?”
“Chưa làm gì cả, ta sợ rút dây động rừng, liền giả bộ chưa phát hiện bọn hắn, vội vàng trở lại.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cảm thấy vui mừng, may mắn Qua Qua chưa động thủ, bằng không một khi có án mạng, chính phủ bên kia sẽ triển khai điều tra, sự tình sẽ phức tạp hơn nhiều.
Chẳng qua, hai vu sư kia, lai lịch thế nào? Vì sao phải mai phục đối phó mình?
Chẳng lẽ có người theo dõi?
Đang tự hỏi, di động vang lên, cầm lên nhìn, là Mộ Thanh Phong gọi điện thoại tới —— lúc trước hai người đã lưu số của nhau.
Quả nhiên đã hoài nghi ta.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tiếp điện thoại.
Đầu kia truyền đến thanh âm lạnh lùng của Mộ Thanh Phong: “Cậu sao không ở trong nhà, đi đâu vậy?”
“Cái này à... Tôi ở một nhà khách trên trấn.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Nói ra thì dài.”
Mộ Thanh Phong hỏi địa chỉ và số phòng, tỏ vẻ mình có việc muốn nói, lập tức tới đây.
Đợi chỉ không đến mười phút, Mộ Thanh Phong đi vào, bất động thanh sắc đánh giá một chút Diệp Thiếu Dương mặc áo ngủ, nói: “Cậu sao lại ngủ ở chỗ này?”
“Ồ, buổi tối có cô nương hẹn ta ra ngoài, tán gẫu chút, lại đã quá muộn, tôi sợ trở về đánh thức hai người, liền dứt khoát thuê phòng ngủ ở đây.”
Diệp Thiếu Dương nói ra cái cớ đã sớm nghĩ sẵn.
Ở dưới sự truy hỏi của Mộ Thanh Phong, Diệp Thiếu Dương nói ra tên Ngô Dao.
Dù sao mình thật sự không có lý do thuê phòng bên ngoài, đành phải hy sinh một chút danh tiết của Ngô Dao, cũng may Ngô Dao cũng không phải người địa phương.
Vì để cho Mộ Thanh Phong tin tưởng, Diệp Thiếu Dương hướng trên giá áo đối diện chỉ chỉ.
Trên giá áo treo một cái áo lót ướt sũng, là Ngô Dao lúc trước tắm cởi ra giặt, lúc đi quên cầm.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất mấu chốt:
Cô ấy đem áo lót cởi ra giặt, lúc đi mặc cái gì, chẳng lẽ... Không có mặc?
Diệp Thiếu Dương không tự chủ được nhớ lại thân thể Ngô Dao ngay lúc đó, giống như... Ừm, thật sự không có mặc.
“Không ngờ được Diệp đạo trưởng cũng cởi mở vậy, thật sự là không nhìn ra.”
Mộ Thanh Phong cười cười, “Vậy cô nương đó đâu?”
“Cô ấy không thể qua đêm ở đây, sẽ bị thân thích nói, cho nên... Đã về.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Anh tìm tôi có việc gì?”