“Cũng không có việc gì, vừa có người sinh bệnh, gọi điện thoại bảo tôi ra đến xem, tôi phát hiện cậu không ở đó, thuận tiện tới đây gặp cậu chút.”
Mộ Thanh Phong làm bộ như quan tâm nói, “Cậu tốt nhất đừng tùy tiện tiếp xúc với người địa phương, nhất là cô nương Miêu tộc, bằng không xảy ra chuyện gì, tôi cũng không dễ giúp cậu.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó, không mặn không nhạt nói chuyện với nhau vài câu, Mộ Thanh Phong cáo từ.
Chờ hắn đi rồi, Qua Qua từ dưới giường chui ra, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, hắn hoài nghi ngươi?”
“Đương nhiên, chẳng qua chỉ cần chưa bắt được ta, thì không sao cả.”
Diệp Thiếu Dương ghé vào trên cửa sổ, thấy Mộ Thanh Phong một đường đi xa, bảo Qua Qua xuất động, đi đem Thành Quân tìm đến.
“Khi trở về, ngươi đi theo ở phía sau, tuyệt đối đừng để bị người ta theo dõi!”
Qua Qua lĩnh mệnh rời đi.
Qua hơn mười phút, Thành Quân chạy tới, vào phòng liền hỏi Tố Khiết đã đi đâu.
Diệp Thiếu Dương hỏi hắn trước, mình đi rồi đã xảy ra chuyện gì, kết quả không sai biệt lắm với mình đoán, hơn nữa Thành Quân ứng đối coi như được.
Diệp Thiếu Dương đem đăng tắt đi, đốt ngọn nến, đem hồn phách Tố Khiết thả ra.
Mẹ con gặp mặt, lại là một phen thổn thức.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương ôm chờ mong và tò mò mãnh liệt, nghe Tố Khiết đương sự này nói về tình huống lúc đó:
Thành Quân lúc trước nói, mới đầu là đúng: bà đi tìm Ôn Hoa Kiều, thuần túy là ngẫu nhiên, bởi vì một thủ pháp đường may phương diện thêu, muốn hướng bà ấy thỉnh giáo.
Lúc ấy Mộ Thanh Vũ đi mời đại phu, cho nên cửa phòng không đóng.
“Tôi lúc ấy quan tâm an nguy của A Kiều, cũng không kêu cửa, trực tiếp đi vào, một hơi lao tới phòng ngủ. Nhìn thấy cô ấy nằm ở trên giường, đau đến mức lăn lộn, toàn thân toát mồ hôi, miệng há ra, lại không phát ra một chút thanh âm...
Bộ dáng đó, quả thực rất đáng sợ.
Lý Ông bưng một bát thuốc, ở bên cạnh cô ấy, đè bắt cô ấy uống, A Kiều không uống, Lý Ông liền đè cô ấy ra ép. Lý Ông lúc ấy chỉ mười mấy tuổi, nhưng đã rất cường tráng.
Tôi lúc ấy nhìn thấy tình cảnh này, quả thực bị dọa hỏng, quát lớn Lý Ông đang làm gì. Hai người bọn họ đều sửng sốt một chút.
Lý Ông đi lên bắt tôi, dùng vu thuật câu hồn phách tôi, kết quả A Kiều lao xuống, phun ra con nhện bản mạng của cô ấy, đánh vào trong cơ thể tôi.
Ba hồn bảy vía của tôi, quả thật là cô ấy che lại, chỉ là lúc ấy tình huống đặc thù. Bởi vì Lý Ông bị tôi cắt ngang hắn mưu sát mẹ kế, sợ tôi để lộ bí mật, lúc ấy liền bắt hồn phách của tôi, A Kiều là không có cách nào cả.
Cô ấy dùng bản mạng cổ trùng, kết một cái nguyền rủa huyết cổ, đem hồn phách tôi phong tỏa, sợ bị Lý Ông bắt, dù sao chết không đáng sợ, mà một khi hồn phách tổn hại, không thể luân hồi chuyển sinh, mới là đáng sợ nhất...”
Nghe đến đó, Diệp Thiếu Dương và Thành Quân đều ngây dại.
Tuy sớm đã biết Tố Khiết trúng cổ, là Mộ Thanh Phong đã hạ thủ, nhưng Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không ngờ tới, hắn lại là hung thủ giết hại Ôn Hoa Kiều!
Nếu không phải Tố Khiết là đương sự, chính miệng nói, Diệp Thiếu Dương hầu như không dám tin tưởng chuyện này là thật.
Dù sao bọn họ là mẹ con một hồi, Mộ Thanh Phong lại là Ôn Hoa Kiều nuôi lớn, giữa bọn họ rốt cuộc có cái gì thù sâu hận lớn, đáng giá Mộ Thanh Phong xuống tay với mẹ kế của mình?
“A Kiều lúc ấy che lại ba hồn bảy vía của tôi, chỉ là vì chống đỡ nhất thời, chờ Thanh Vũ hoặc người khác chạy tới, Lý Ông không có cơ hội xuống tay, đến lúc đó cô ấy lại cởi bỏ nguyền rủa, tôi liền có thể khôi phục như thường.
Nhưng cô ấy không ngờ là, Lý Ông quả thực phát rồ, dùng vu thuật giết cô ấy ngay tại chỗ, sau đó lại ở trong cơ thể tôi gieo xuống một con cổ trùng, dùng vu thuật khống chế cơ thể của tôi.
Bởi vì A Kiều đã chết, bản mạng cổ trùng của cô ấy tuy lợi hại, nhưng cũng đã mất đi sức sống, trở thành tử cổ, chỉ là vì có lực lượng nguyền rủa, Lý Ông cũng không có cách nào phá giải, liền dùng Kim Giáp Cổ Trùng phát lực, bao lấy tầng tầng, tương đương với thêm một tầng phong tỏa...
Ba hồn bảy vía của tôi, chính là bị vây khốn như vậy mười năm...”
Tố Khiết nhớ tới thân thế bi thảm của mình, đau lòng khóc lên, sau một lúc lâu buồn bã nói:
“A Kiều vốn là muốn cứu tôi, nếu không phải cô ấy khóa hồn phách của tôi, tôi nhất định đã sớm bị Lí Ông diệt hồn rồi, nào còn có một ngày mẹ con đoàn tụ, cho dù là quỷ, ít nhất còn có thể đi luân hồi...”
Diệp Thiếu Dương nghe bà nói tới đây, lại nghiêm túc suy nghĩ, hoàn toàn hiểu:
Mộ Thanh Phong vận dụng thủ đoạn vu thuật, đem Tố Khiết biến thành “kẻ điên”, nhưng chưa giết bà, chỉ vì không muốn gây ra án mạng nữa, bằng không sẽ khiến sự tình trở nên phức tạp.
Mà Ôn Hoa Kiều chết, cũng có thể dùng ngoài ý muốn để giải thích, dù sao hắn ở Thập Bát Trại, là quyền uy phương diện vu thuật, muốn giấu diếm nguyên nhân cái chết của bà, vẫn là rất dễ dàng làm được, hơn nữa hắn đã làm rất tốt, ngay cả Mộ Thanh Vũ cũng không hoài nghi hắn...
Sau đó hắn làm bộ quan tâm đối với Tố Khiết, cũng là vì mê hoặc Thành Quân, thậm chí đem trách nhiệm đẩy cho Ôn Hoa Kiều, dù sao chết không đối chứng, như vậy càng làm Thành Quân cảm thấy hắn làm người chân thành, không chút nghi ngờ đối với hắn...
Nghĩ đến lúc đó, Mộ Thanh Phong chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, tâm cơ vậy mà lại sâu như thế, quả thực đáng sợ.
Cả sự kiện, đến đây chân tướng rõ ràng, nhưng lại dẫn ra một vấn đề khác:
“Mộ Thanh Phong, vì sao phải giết Ôn Hoa Kiều?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tố Khiết hỏi.
Tố Khiết lắc lắc đầu, “Cái này, tôi thật sự không biết, tôi nghĩ, ngay cả bản thân A Kiều cũng không biết đi. Cô ấy cũng là vu sư, nếu có phòng bị mà nói, sao có thể để Lý Ông đắc thủ, nó chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.”
Sau khi bà chết, hồn phách mở thiên tri, tuy không dùng vu thuật, nhưng đối với nguyên nhân cái chết của mình, cùng chi tiết trong đó là biết rõ ràng.
Nhưng Mộ Thanh Phong mưu hại Ôn Hoa Kiều, đó là một việc khác, mặc dù có liên quan với cái chết của bà, nhưng không có quan hệ trực tiếp, cho nên bà cũng không biết chân tướng.
“Thùng!”
Thành Quân nện một quyền lên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hận, hận mình thế mà lại bị súc sinh này che mắt mười năm, tôi nhất định phải xiên hắn!”
Tố Khiết lập tức nhíu mày, lo lắng nói: “Con báo thù như thế nào, hắn là tế ti trong trại, con đấu không lại hắn, cho dù con giết hắn, con cũng trốn không thoát tội. Dù sao chúng ta đều đã chết, chuyện năm đó, đã không có cách nào đi cầu chứng.”
“Con đâm hắn, con đền mạng!” Thành Quân đem môi cắn chảy máu.
“Câm mồm!” Tố Khiết giận mắng, “Mẹ chỉ có một đứa con trai là con, con vì báo thù cho ta mà đi giết người, sau đó đền mạng, mẹ không phải càng thêm đau lòng? Mẹ tình nguyện vĩnh viễn không báo thù, cũng hy vọng con sống cho tốt!”
Tình thương của mẹ như núi, là như thế.
Thành Quân cũng lý giải, trong mắt chảy ra nhiệt lệ, nói: “Tâm ý của mẹ, con biết, nhưng thù giết mẹ, có thể nào không báo!”
Tố Khiết hướng hắn chửi ầm lên, lại không thể thay đổi tâm ý của hắn.
“Anh muốn báo thù?” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Tôi giúp anh.”
Thành Quân sững sờ nhìn hắn.
“Tôi sẽ khiến hắn trả giá đắt, nhưng, tôi cần anh bình tĩnh trước đã, nhất định phải khắc chế, giả bộ không biết chuyện gì... Tôi muốn điều tra trong bóng tối, một khi bị hắn biết, sẽ không cách nào tra tiếp nữa.”
Thành Quân nói: “Cậu muốn tra cái gì?”