Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1071: Chương 1071: Chương 1071: Cực kỳ bi thảm 3




Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Vì sao tộc trưởng nhất định phải giữ cô lại, đem con trai lão súc sinh giao cho người khác nuôi, không được sao?”

Ôn Hoa Kiều nhìn Diệp Thiếu Dương, buồn bã nói: “Bởi vì tôi đẹp, cho dù tôi đã sinh con, tôi vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất Thập Bát Trại, trước kia lão súc sinh còn sống, không ai dám có ý đồ với tôi, hắn chết rồi, cho dù là tộc trưởng, cũng không nỡ để tôi đi.”

“Tộc trưởng đối với dì...” Diệp Thiếu Dương chấn động.

Ôn Hoa Kiều cười thảm nói: “Vì con gái tôi, tôi chỉ có thể làm người tình trong bóng tối của hắn, hắn bảo hộ mẹ góa con côi bọn tôi, không có ai ức hiếp. Tôi làm người tình của hắn mười năm...”

Diệp Thiếu Dương nện một quyền ở trên chân mình.

Súc sinh, đều là súc sinh!

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, hỏi: “Dì nói tộc trưởng, là cha của Bảo Tạp?”

Ôn Hoa Kiều gật gật đầu.

“Vì bảo vệ Thanh Vũ, tôi cũng không có cách nào, về sau Thanh Vũ vừa được vài tuổi, thì đã hiện ra tố chất mỹ nhân, tộc trưởng mạnh mẽ định ra oa nhi thân, muốn Thanh Vũ trưởng thành gả cho Bảo Tạp. Tôi căn bản không có cách nào từ chối.

Tôi đương nhiên không muốn để loại chuyện này xảy ra. Tôi đã tiếp nhận số phận, hy vọng duy nhất của tôi, chính là để cho Thanh Vũ có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng tôi lúc ấy lại không thể không đáp ứng, đành phải đáp ứng trước, tính chờ sau khi Thanh Vũ lớn một chút, có năng lực tự mình sinh hoạt, sẽ tìm cơ hội để nó chạy đi.

Nào ngờ được, tôi căn bản chưa đợi được ngày đó, bản thân đã bị hại trước...”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mộ Thanh Phong là như thế nào biết cha hắn là bị dì hại chết?”

“Tôi không biết, tôi vẫn luôn cảm thấy, đứa trẻ này là vô tội. Ngay từ đầu là vì nó tương lai cần kế thừa tế ti, không thể không nuôi nó, tiếp theo, tôi cũng muốn cùng nó làm một đôi mẹ con thật sự, như vậy nó tương lai sau khi lên làm tế ti, có lẽ sẽ đối với mẹ con chúng tôi tốt một chút.

Tên của nó cũng là tôi về sau đặt cho. Nó vẫn luôn rất tôn kính tôi, tôi cho rằng nó đem tôi coi là mẹ, hoàn toàn không bố trí phòng vệ đối với nó, nào ngờ được, toàn bộ biểu hiện của nó, đều là biểu hiện giả dối dùng để lừa gạt tôi.

Nó luôn biết, là tôi giết chết phụ thân nó, trăm phương ngàn kế muốn báo thù. Thiên phú của nó rất cao, mười mấy tuổi đã học xong vu thuật gia tộc, sau đó tìm được cơ hội, hạ cổ với tôi, báo thù cho phụ thân...

Gặp phùng lúc ấy Tố Khiết tới tìm tôi, phá ngang chuyện này. Lúc ấy đã là những năm 2000, xã hội khai hóa, cho dù hắn là tế ti, giết người cũng nhất định sẽ gặp phải phiền toái, cho nên... Hắn mới xuống tay với Tố Khiết, chuyện sau đó, tôi nghĩ cậu cũng biết rồi.”

Cuối cùng nghe xong cả sự kiện.

Tung hoành gần hai mươi năm, ân oán giữa hai thế hệ...

Diệp Thiếu Dương tâm tình phức tạp, khó có thể miêu tả.

Tình huống của Ôn Hoa Kiều, cũng chỉ có thể dùng bốn chữ “cực kỳ bi thảm” để miêu tả.

Nghĩ đến Mộ Thanh Phong ở dưới tình huống biết nguyên nhân thật sự phụ thân tử vong, ẩn nhẫn không phát, ở bên người Ôn Hoa Kiều ngụy trang gần mười năm, lừa gạt tín nhiệm, loại tố chất tâm lý này, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy cực kỳ chấn động!

Ôn Hoa Kiều âm u nói: “Tôi giết lão súc sinh kia, có nguyên nhân của tôi, tôi không hối hận làm như vậy... Thanh Phong giết tôi, là báo thù cho cha, chết ở trên tay nó, tôi chỉ coi là giải thoát, không có gì để nói, tôi chỉ là không bỏ xuống được Thanh Vũ, tôi không thể để nó gả cho một người Miêu, huống hồ là người mà nó không thích.”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, nhớ tới một sự kiện, tò mò nói: “Một luồng tàn hồn này của dì, mỗi ngày đều có thể hành động một đoạn thời gian, vì sao dì không đi nói cho Thanh Vũ, bảo cô ấy rời khỏi Thập Bát Trại?”

Ôn Hoa Kiều lắc đầu: “Cậu không biết, trên người Thanh Vũ mang theo một khối ngọc bài con bướm, đó là vật trừ tà Thanh Phong cho nó, đối với lệ quỷ linh tinh vô dụng, nhưng một luồng tàn hồn này của tôi, căn bản không thể tới gần nó.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Thanh Phong là cố ý làm như vậy?”

“Có lẽ thế. Hơn nữa tôi cũng không dám về nhà, sợ Thanh Phong phát hiện tôi, một luồng tàn hồn này nếu lại bị câu, tôi sẽ hoàn toàn không còn hi vọng, cho nên mỗi ngày chỉ có thể vụng trộm ở xa xa nhìn Thanh Vũ, tôi biết Bảo Tạp luôn muốn kết hôn với nó, tôi rất lo lắng.”

Cô nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói tiếp: “Ngày đó nhìn thấy cậu và Thanh Vũ ở cùng một chỗ, tôi liền chú ý đối với cậu, cậu là người Hán, lại là pháp sư, cho nên... Cậu là hy vọng duy nhất của tôi bây giờ.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày trầm ngâm, lẩm bẩm: “Chuyện này hiện tại đã đủ phiền toái.”

Ôn Hoa Kiều nghe hắn nói như vậy, cho rằng hắn không quá muốn hỗ trợ, vội vàng nói: “Đại pháp sư, chỉ cần cậu có thể cứu ra Thanh Vũ, tôi có thể... Hứa hẹn cho cậu một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì?” Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.

Ôn Hoa Kiều nói: “Đại pháp sư đã có gia đình chưa?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết không ổn, Qua Qua xem náo nhiệt không sợ to chuyện, cướp lời đáp: “Chưa, hắn ngay cả bạn gái cũng chưa có đâu.”

Ôn Hoa Kiều vui vẻ cười, đánh giá Diệp Thiếu Dương cao thấp, nói: “Vậy thì đúng rồi, tuy cậu cách yêu cầu của tôi còn thiếu chút nữa, nhưng cố mà làm...”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, bị dọa nhảy dựng, vội vàng xua tay, lắp bắp nói: “À thì... Dì à, cháu là pháp sư, không có hứng thú đối với tình cảm người với quỷ, hơn nữa hai ta khác thế hệ, cháu với con gái dì là bạn tốt, hai ta thế này không thích hợp...”

Sắc mặt Ôn Hoa Kiều đỏ lên, cả giận nói: “Cậu nói cái gì vậy, tôi là bảo cậu cứu ra Thanh Vũ, đem nó gả cho cậu...”

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái.

“Ồ ồ, may mắn may mắn... Không đúng! Thanh Vũ cũng không được!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích, mình đã có người thích, cũng không có tính toán thay lòng đổi dạ. Ôn Hoa Kiều nghe xong có chút thất vọng, lẩm bẩm: “Vậy cậu muốn chỗ tốt thế nào?”

“Chỗ tốt gì cũng không cần.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cháu nói chuyện này tương đối khó, nhưng chưa nói không giúp, cháu con người này chính là thích quản chuyện người khác, loại sự tình này để cháu gặp được, dì cứ yên tâm đi, cháu nhất định nghĩ cách đem Thanh Vũ cứu ra.”

Ôn Hoa Kiều nghe hắn nói như vậy, khom người hành đại lễ.

Diệp Thiếu Dương ngồi trở lại trên giường, đem cả sự kiện từ đầu tới đuôi nghĩ một lần, sửa sang lại lối suy nghĩ một phen, nói:

“Cháu phải giúp dì tụ hồn trước, không thể để dì làm bán hồn quỷ, hai hồn bảy vía còn lại của dì ở nơi nào?”

“Ở trong thi thể của tôi. Thanh Phong sợ hồn phách tôi ở lại nhân gian, đem chân tướng tử vong nói cho người khác, cho nên đem thi thể tôi giấu đi, dùng Diệt Hồn Tán bao phủ thân thể, muốn khóa ba hồn bảy vía của tôi, tôi cũng là mượn dùng lực lượng bản mạng cổ trùng, mới thành công chạy ra một luồng hồn phách, thi thể của tôi bị chôn trong lòng đất, hồn phách còn lại đều bị phong tỏa trong thân thể.”

“Ở nơi nào?”

“Ở trong sòng bạc nhà Bảo Tạp mở, phía dưới một gian WC.” Ôn Hoa Kiều căm giận nói.

WC... Diệp Thiếu Dương sau đó nghĩ chút là hiểu, sòng bạc đều là nam nhân, nhân khí vượng, WC uế khí nặng, hai hạng hợp nhất, dùng để chôn xác áp hồn, không gì thích hợp hơn.

Khiến Diệp Thiếu Dương buồn bực là, Thập Bát Trại vậy mà có sòng bạc...

Lập tức hỏi rõ địa chỉ, bảo Qua Qua sau này đi điều tra một phen trước, sau đó lại nghiên cứu đi vào như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.