Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1072: Chương 1072: Chương 1072: Thanh Vũ hiến thân 1




Một người một quỷ tiếp theo thảo luận kế hoạch cứu vớt Mộ Thanh Vũ.

“Cháu hiện tại không có cách nào xé rách da mặt với Mộ Thanh Phong.” Diệp Thiếu Dương nói ra nguyên nhân bản thân tìm hắn hỗ trợ, tỏ vẻ vô luận như thế nào, mình cũng phải chờ sau khi Mộ Thanh Phong cứu Trương Tiểu Nhị, tất cả mới có thể khai triển.

Muốn Mộ Thanh Phong hỗ trợ, dựa theo ước định, mình giúp hắn xuống mộ trước, điều tra chân tướng nạn lũ, đem chuyện này giải quyết trước.

Ôn Hoa Kiều đương nhiên không có ý kiến.

“Nếu để Thanh Vũ biết, mẹ cô ấy giết cha cô ấy, anh trai cô ấy lại giết mẹ cô ấy, cô ấy nhất định sẽ sụp đổ...

Đến lúc đó cô ấy ở trước mặt Mộ Thanh Phong, khẳng định không có cách nào biểu hiện bình thường, một khi để hắn hoài nghi, lấy tâm cơ của hắn, rất dễ dàng phỏng đoán ra chân tướng, đến lúc đó tình huống sẽ rất phiền toái. Cho nên ý tứ của cháu là, giấu Thanh Vũ trước...”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Ôn Hoa Kiều: “Mộ Thanh Phong, có phải đem Thanh Vũ coi là em gái hay không?”

Ôn Hoa Kiều trầm ngâm một chút, nói: “Nó đối với Thanh Vũ, hẳn là không tệ, dù sao bọn nó là huynh muội. Nhưng vì bản thân nó, nó nhất định sẽ hy sinh Thanh Vũ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Dì là nói để cô ấy gả cho Bảo Tạp? Bảo Tạp vì sao nhất định phải cưới Thanh Vũ?”

“Thứ nhất, bọn nó có hôn ước, Thanh Vũ xem như vợ chưa cưới của Bảo Tạp, nếu nhà gái hối hôn, nhà trai quả thực mất hết mặt mũi, càng không cần nói hắn là con trai tộc trưởng. Thứ hai...”

Ôn Hoa Kiều tự tin cười, “Cậu ở Thập Bát Trại có thể tìm được cô nương xinh đẹp hơn Thanh Vũ sao?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, lý do này, thô bạo lại trực tiếp.

“Đại pháp sư, tôi...”

Lời còn chưa nói xong, Ôn Hoa Kiều đột nhiên hét lên một tiếng, bóng người bay lên, hướng ngoài cửa sổ bay đi.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội vàng đánh ra một đạo linh phù, đem Ôn Hoa Kiều thu ở bên trong.

Linh phù ở trong tay Diệp Thiếu Dương kịch liệt run rẩy. Diệp Thiếu Dương cảm thấy một luồng lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, xé rách linh lực của linh phù.

Trong nháy mắt thời gian, linh phù tự cháy, hồn phách Ôn Hoa Kiều lại một lần nữa bay ra, một lần này tốc độ càng nhanh hơn, bay ra ngoài cửa sổ.

“Ta kháo!” Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, một hơi đánh ra sáu tấm linh phù, hình thành một kết giới linh lực, đem Ôn Hoa Kiều nhẹ nhàng cố định.

Giật mình phát hiện, lực lượng thần bí kia chẳng những chưa bị ngăn cách, ngược lại càng thêm mạnh, không ngừng đánh phá kết giới, cướp lấy tàn hồn của Ôn Hoa Kiều.

May mình pháp lực đủ sâu, bằng không kết giới bị phá tan ngay tại chỗ.

“Đây là lực lượng gì!” Diệp Thiếu Dương vừa duy trì kết giới, vừa kinh ngạc than thở.

“Là vu thuật, có người đang dùng thi thể cùng nguyên hồn của tôi làm phép, nhất định là Thanh Phong, nó biết sau khi Tố Khiết chết, tàn hồn của tôi tự do, cho nên lợi dụng thi thể chiêu hồn...”

Ôn Hoa Kiều sắc mặt đau khổ, lẩm bẩm: “Tôi ngược lại đã quên, trong vu thuật còn có một chiêu này, loại ‘Mượn thi chiêu hồn’ sinh ra vu lực này, hầu như không thể kháng cự...”

“Vậy thì thử chút!”

Diệp Thiếu Dương cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, trong cơn giận dữ, nghĩ nếu như bị người ta từ dưới mí mắt mang đi tàn hồn Ôn Hoa Kiều, vậy mặt mũi mình mất hết, về sau còn lăn lộn cái rắm.

Lập tức một chân đạp lên cửa sổ, từ trong ba lô lấy ra một đoạn chỉ đỏ, treo lên đồng tiền lớn đúc mẫu, treo ở trên cửa sổ, hình thành đối lập với vu lực kia, tiếp theo điểm hỏa một bó Thiên Mộc Tạng Hương, ngậm ở trong miệng, cắt một nắm tro hương, dùng để ở trên linh phù trống viết xuống hai chữ “Giáp thân”, dùng Tì Hưu Ấn đặt ở trên cửa sổ.

Hai tay kết ấn làm phép, nhanh chóng niệm lên Đông Nhạc Định Sơn Phù:

“Đạo thông tam bảo hữu linh quang, đông nhạc đại đế trấn tứ phương, đỉnh áp tà khí định giang sơn, tà ma ngoại đạo giai thành thương! Đông nhạc đại đế cấp cấp như luật lệnh!”

Hai tay kẹp sợi chu sa, nhanh chóng vạch một cái, kéo ra một đường máu, đồng tiền lớn đúc mẫu treo phía dưới không ngừng xoay tròn, phát ra ánh sáng tốt lành màu vàng, cùng Tì Hưu Ấn tác dụng lẫn nhau, hình thành một kết giới không thể phá vỡ.

Lực lượng khống hồn của vu thuật kia cũng trở nên càng thêm cường đại, không ngừng va chạm kết giới.

Diệp Thiếu Dương lòng không tạp niệm, không ngừng niệm chú.

Ở trên trấn cách đó không xa trong một gian phòng tối đen.

Sáu vu sư vây quanh một đống than lửa, trên than lửa treo lơ lửng một cái đỉnh vuông, bên trong nung máu tươi không biết lai lịch, sùng sục bốc khí nóng.

Trong cả căn phòng hôi thối không nói nổi.

Sáu vu sư, ở dưới Mộ Thanh Phong dẫn dắt, trong miệng lẩm bẩm, không ngừng vẽ ra thần châu phù, ném vào trong cái đỉnh vuông.

Trong huyết khí bốc hơi phía trên lập tức hóa ra một cái mặt quỷ, không ngừng tăng mạnh lực lượng vu thuật...

Trên trán Diệp Thiếu Dương toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn, cảm thấy càng lúc càng cố hết sức.

Qua Qua không giúp được gì, chỉ ở một bên nhìn, trong lòng chấn động vô cùng, nó còn tưởng đối phương chỉ có một người, cách không đấu pháp, vậy mà có thể đem Diệp Thiếu Dương ép tới mức như vậy, thế này cũng quá đáng sợ rồi!

Nào biết, sáu vu sư kia, bao gồm Mộ Thanh Phong ở trong, sắc mặt đều so với Diệp Thiếu Dương còn khó coi hơn.

Đồng tiền lớn đúc mẫu càng xoay càng nhanh, sợi chu sa căng lên thẳng tắp kia dần dần có chút không chịu nổi gánh nặng.

Ở trong căn phòng nhỏ đó, máu tươi trong cái đỉnh vuông, cũng sôi trào đến cực điểm.

Đột nhiên, ‘Phốc’ một tiếng, huyết khí nháy mắt tán loạn, thân thể Mộ Thanh Phong nhoáng lên một cái, sắc mặt ửng đỏ, kịch liệt thở dốc, vội vàng vận chuyển vu lực, cuối cùng đè ép được lực cắn trả của luồng huyết quang kia.

Phía sau hắn, năm vu sư kia lại không tốt số như vậy, đều tự phun ra một ngụm máu, ngã về phía sau, tràn đầy tiếng kêu thảm thiết rên rỉ.

Một lão nhân tinh thần quắc thước nghe tiếng đi đến, nhìn thấy trường hợp trước mắt, chấn động.

“Có Lý Ông tọa trấn, năm huyết vu các ngươi, lại mượn dùng bản thân hồn thi dẫn dắt, thế mà thất bại!”

Một vu sư giãy dụa ngồi dậy, nói: “Ta từ trước tới giờ chưa từng gặp pháp sư cường đại như vậy, đối phương khẳng định không phải một người!”

Mộ Thanh Phong hừ một tiếng, “Các ngươi chút kiến thức này, biết cái gì.”

Lão giả đi đến trước mặt Mộ Thanh Phong, gọi một tiếng: “Lý Ông.”

Mộ Thanh Phong gật gật đầu, đứng dậy, theo hắn cùng nhau lui đến ngoài phòng, trầm giọng nói: “Kế hoạch đối phó hắn không thay đổi, nhưng, gia tộc đại vu tiên đầu kia... Phải đẩy nhanh tốc độ.”

Lão giả gật gật đầu, “Sinh tử tồn vong, tất cả ở đây.”

“Thắng rồi thắng rồi, hắc hắc!”

Diệp Thiếu Dương cất tiếng cười to, cách không đấu pháp, mình rốt cuộc vẫn thắng, rất con hướng Ôn Hoa Kiều nhướng mày, “Cháu nói như thế nào, cháu là một đạo môn Thiên Sư, nếu để người ta đem dì từ dưới mí mắt cháu mang đi, vậy còn lăn lộn cái gì!”

“Đối thủ rất trâu bò nha!” Qua Qua thở dài.

Diệp Thiếu Dương nhớ lại quá trình, có chút cười không nổi, chậm rãi nói: “Tuy ta cũng không dùng toàn lực, nhưng đối phương quả thật rất khá!”

Sẽ là ai? Mộ Thanh Phong đương nhiên là đối tượng hoài nghi số một, nhưng hắn có thực lực này sao?

Hắn nào biết, một mình mình đánh ngã sáu người...

Các vu sư kia của đối phương ngược lại không biết đối thủ là một mình Diệp Thiếu Dương, nếu biết chân tướng, nhắm chừng có thể tức đến hộc máu.

“Thi thể cùng hồn phách của tôi đều ở trong tay bọn chúng, bọn chúng nếu lại làm phép... Khó lòng phòng bị.” Ôn Hoa Kiều lo lắng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.