Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1073: Chương 1073: Chương 1073: Thanh Vũ hiến thân 2




“Cái này dễ xử lý.” Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương Kính, bảo cô đi vào trốn tránh trước, Âm Dương Kính tự thành chu thiên, trong ngoài ngăn cách, có thể tránh được tất cả vu thuật triệu hồi.

Ôn Hoa Kiều vừa nghe, trong lòng mừng rỡ, đột nhiên nhíu mày nói: “Đồ tốt như vậy, trước đó cậu vì sao không dùng, cứ phải cách không đấu pháp với người ta?”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Vốn muốn dùng, xem đối thủ quá mạnh, cháu cũng không tin tà, thế nào cũng phải thử chút hắn có thể đem dì từ bên người cháu mang đi hay không!”

Ôn Hoa Kiều nhìn nụ cười mang tính trẻ con của hắn, nhịn không được cũng cười cười, chui vào trong Âm Dương Kính.

Diệp Thiếu Dương đứng ở trước cửa sổ, nhìn Miêu trại dưới màn mưa, đột nhiên có loại cảm giác đối địch với cả thế giới.

Mình rõ ràng là tới tìm người cứu Trương Tiểu Nhị, sao lại lâm vào trong một chuyện phức tạp như vậy?

Diệp Thiếu Dương có chút dở khóc dở cười. Nhưng đã đáp ứng Ôn Hoa Kiều, vậy thì không mang theo ý hối hận nữa.

Mộ Thanh Phong, Miêu Cương vu sư.

Diệp Thiếu Dương hừ hừ hai tiếng, thầm nghĩ, đến lúc đó cho các ngươi kiến thức một phen, cái gì là pháp thuật chân chính.

Qua Qua cuối cùng tìm được cơ hội, đem tình huống cùng phát hiện ở trong địa phủ đều nói ra.

“Tiểu Mã... Sống rồi? !” Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, kích động nói.

“Đúng vậy, còn đang hoàn hồn, nhưng xem ra là không có việc gì rồi, chẳng qua...” Qua Qua đem lời Tiểu Mã nói thuật lại một lần.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, cũng không cảm giác quá ngoài ý muốn, nói: “Ta biết mà, Đạo Phong giúp hắn hoàn hồn, không riêng gì vì ta, hắn có mưu đồ của hắn.”

Qua Qua nhíu mày nói: “Tiểu Mã ca có chỗ nào đặc biệt sao?”

“Hắn là linh môi giới chất trời sinh. Nhưng Đạo Phong cần hắn để làm gì, ta cũng không rõ.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Chờ hắn hoàn hồn trước, rồi nói sau.”

Ít nhất, hắn đã hoàn hồn, trái tim treo lên đã lâu của Diệp Thiếu Dương rốt cuộc thả xuống.

Qua Qua tiếp tục nói về tình huống Đạo Phong thành lập “Phong chi cốc”, ở Quỷ Vực kết bè, giành địa bàn.

Đạo Phong... Rốt cuộc ra tay rồi.

Hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn tham gia chiến tranh của Thái Âm sơn cùng âm ty?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm xúc lẫn lộn, cũng không nói nên lời cảm nhận cụ thể.

Hắn không biết Đạo Phong rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể khẳng định, đó nhất định là đại sự kinh thiên động địa!

Trời vừa sáng, Diệp Thiếu Dương liền gọi điện thoại cho Ngô Dao, thứ nhất báo bình an, thứ hai bảo cô tới đây đem nội y đang phơi cầm đi.

“A, tôi mệt quá, không nhớ ra, anh giúp tôi thu trước đi, gặp mặt lại đưa tôi. Đúng rồi, buồng vệ sinh còn phơi một cái quần lót.”

Ngô Dao nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đem quần lót của cô gấp lại, trực tiếp nhét vào trong túi áo, không dám đặt vào trong ba lô.

Pháp khí sợ nhất dơ bẩn, nội y cho dù đã giặt, cũng là nội y, đặt cùng chỗ với pháp khí, là một loại làm bẩn.

Chẳng may lại không cẩn thận đem quần lót chụp ở trên đầu tượng thần Tam Thanh, mình đời này đừng nghĩ tới làm phép nữa.

Diệp Thiếu Dương phái Qua Qua đi Côn Luân sơn, theo dõi Đạo Phong, tuy mình không để ý Côn Luân sơn diệt môn hay không, nhưng Đạo Phong làm như vậy, tương đương là đối địch với toàn bộ giới pháp thuật.

Mình khuyên hắn không được, điều duy nhất có thể làm, chính là để Qua Qua giúp đỡ, tận lực bảo Đạo Phong đừng tổn thương tính mạng đệ tử Côn Luân, như vậy còn có chút cơ hội dịu đi.

Chuyện này rất quan trọng, Qua Qua cũng không chối từ, lập tức đi.

Diệp Thiếu Dương trở lại trong nhà Mộ Thanh Vũ.

Mộ Thanh Vũ đang nấu cơm. Diệp Thiếu Dương tiến lên muốn chào hỏi, bị cô hung hăng trừng mắt nhìn một cái, trong lòng buồn bực, mình trêu vào cô ấy chỗ nào?

Hỏi hồi lâu, Mộ Thanh Vũ mới khinh thường nói một câu: “Thật không ngờ, anh và Ngô Dao là người như vậy!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lập tức hiểu ra, nhất định là Mộ Thanh Phong đem cái cớ mình qua đêm bên ngoài nói cho cô ấy rồi, cô ấy coi là thật.

Cái này thật sự giải thích không rõ.

Mộ Thanh Vũ một ngày không thèm để ý đến hắn.

Buổi chiều, Bảo Tạp tới, vào phòng Mộ Thanh Phong, hàn huyên với hắn cả buổi, buổi tối lưu lại ăn cơm.

Diệp Thiếu Dương lấy thân thể không khoẻ làm cớ, trở lại phòng.

Mộ Thanh Phong ép Thanh Vũ lưu lại, uống rượu với Bảo Tạp.

Đây là truyền thống địa phương, hơn nữa Bảo Tạp trên danh nghĩa là chồng chưa cưới của cô, cũng không tính là người ngoài, không thể từ chối.

Diệp Thiếu Dương ở phòng của mình, nghe bên ngoài tửu lệnh náo nhiệt, giống như hai nam nhân Miêu tộc hào sảng.

Nghĩ đến tính cách chân thật lãnh khốc, ẩn nhẫn kia của Mộ Thanh Phong, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể cảm thán, hắn che dấu thật sự quá tốt rồi.

Hai người uống rượu đến tận nửa đêm, Bảo Tạp mới rời đi.

Bên ngoài an tĩnh lại.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên giường, thổ nạp một chu thiên, người cũng tiến vào trạng thái vong ngã, tỉnh táo lại, mở mắt, nhất thời bị dọa nhảy dựng lên:

Một người ngồi ở đối diện mình, sắc mặt ửng đỏ, cả người tản ra mùi rượu.

Là Thanh Vũ!

Từ bề ngoài nhìn qua, lúc trước bồi rượu, cô ấy hiển nhiên là uống nhiều rồi.

“Cô... Đến đây lúc nào?” Diệp Thiếu Dương lui về phía sau, hỏi.

Mộ Thanh Vũ đột nhiên vươn hai tay, đè lại bả vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương ca, anh là thích tôi, hay là thích Ngô Dao?”

“Chơi trò gì vậy?” Diệp Thiếu Dương bị câu hỏi đột ngột này của cô chỉnh cho có chút ngây dại.

Mộ Thanh Vũ thở dài, “Tôi cũng không quản anh thích ai, tóm lại, cứ như vậy...”

Nàng cắn chặt môi, ngập ngừng, tựa như trong lòng đang tiến hành sự đấu tranh nào đó.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn nghe không hiểu, nhìn thân thể yếu ớt của cô, nghĩ đến mẹ của cô, còn có chân tướng bị che dấu kia, cảm thấy cô rất đáng thương, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, nói:

“Cô uống say rồi, đi ngủ đi.”

“Tôi nghĩ được một biện pháp, có lẽ có thể tránh gả cho Bảo Tạp.”

“Biện pháp gì?” Diệp Thiếu Dương vừa nghe, tinh thần tỉnh táo, nếu cô ấy thực có cách nào hay, mình ngược lại không cần khó xử.

Mộ Thanh Vũ nói: “Nếu tôi nói cho Bảo Tạp, tôi thích một người, anh cảm thấy hắn sẽ tin tưởng không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Khẳng định không tin.”

“Đúng vậy, nhưng, nếu hắn biết tôi đã hiến thân cho người này, hắn khẳng định sẽ không muốn tôi nữa.”

Mộ Thanh Vũ nói, “Mặc kệ tôi là cố ý diễn trò, hay là thật sự, dù sao không còn trong sạch.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, ngây ngẩn cả người, vội vàng lắc đầu, nói: “Cái này không được.”

“Anh nói trước, biện pháp này có thông không?”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Trên lý luận, là có thể.”

Người địa phương nhỏ, xử nữ tình kết đều rất nặng, hơn nữa bọn họ còn là dân tộc thiểu số, tự nhiên có truyền thống phương diện này.

Nhưng... “Cô làm như vậy, vẫn sẽ làm anh trai cô có tiếng xấu, còn đặt cả thanh danh chính cô vào.”

Mộ Thanh Vũ cười, “Cho nên, tôi không tính để cho quá nhiều người biết, tôi chỉ nói cho anh trai tôi, để anh ấy đi nói với Bảo Tạp, Bảo Tạp vì thanh danh, cũng sẽ không phô trương, nhất định sẽ chủ động từ hôn, anh cảm thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu trầm ngâm, chậm rãi gật đầu, Mộ Thanh Vũ không phải ngu ngốc, cô ấy nghĩ đến biện pháp này, tuy hung hiểm, nhưng lại là giải quyết biện pháp tốt nhất...

“Nhưng, cô đầu tiên hiến thân cho người khác, hơn nữa lưu lại... chứng cớ gì, bằng không anh trai cô tuyệt đối không tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.