“Đúng vậy, cho nên phải diễn giả làm thực.” Mộ Thanh Vũ ánh mắt nhấp nháy nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương chưa chú ý tới ánh mắt của cô, cúi đầu, còn đang nói:
“Nhưng làm như vậy, cũng rất phiền toái, tôi nói, cô chung quy không thể tùy tiện tìm người... À thì, nhỡ đâu người ta đối với cô có ý tưởng, có sự thật trước, anh trai cô có lẽ sẽ ép cô gả cho người này... Vậy không phải mới ra khỏi miệng cọp lại vào hang sói?”
“Ừm, Thiếu Dương ca...” Mộ Thanh Vũ hạ thấp giọng.
“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ánh mắt cô có chút không đúng, hai mắt phóng lục quang.
Mộ Thanh Vũ cắn cắn môi, nói: “Anh... Đồng ý cưới em không?”
“Tôi?”
Diệp Thiếu Dương đến lúc này, mới hoàn toàn hiểu ý tứ Mộ Thanh Vũ, nhất thời bị dọa ra mồ hôi lạnh đầy người. “Cô đùa cái gì vậy!”
“Em không nói giỡn.” Mộ Thanh Vũ ngữ khí kiên định. “Anh không muốn cưới em?”
“Tôi... Tôi đã có người trong lòng rồi.” Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào, đành phải đem chuyện này nâng ra.
“Thật sự, không phải lấy lệ với cô, ta đã thích một người, đời này sẽ không thay đổi tâm ý...”
Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, trong mắt trào ra nhiệt lệ, đau lòng khóc lên.
Diệp Thiếu Dương cũng không biết đi an ủi như thế nào.
Lúc này, trong ba lô đột nhiên truyền ra một loại dị động.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, biết là Ôn Hoa Kiều nhìn thấy con gái khóc, chịu không nổi, muốn đi ra gặp mặt, vội vàng thò tay cắm vào ba lô, nắm một vốc chu sa, ở trên Âm Dương Kính điểm xuống một cái chu sa ấn, đem cô hoàn toàn nhốt ở bên trong.
“Như vậy, Thiếu Dương ca, anh coi như giúp em một lần đi, đến lúc đó anh giả ý đi cùng em, chỉ cần rời khỏi Tương Tây, chúng ta liền tách ra...”
Mộ Thanh Vũ thở dài, “Chuyện này rất nguy hiểm, anh trai em cùng Bảo Tạp dưới cơn giận dữ, có thể sẽ làm bị thương anh, anh có dám mạo hiểm hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.
“Anh không dám?” Ánh mắt Mộ Thanh Vũ ảm đạm xuống.
“Không phải không dám, tôi đáp ứng cô, tôi nhất định mang cô rời khỏi Tương Tây, nhưng biện pháp này của cô, thật sự có chút...” Diệp Thiếu Dương gãi ót, không biết nói như thế nào.
“Anh có biện pháp nào?”
“Cái này...” Diệp Thiếu Dương bắt đầu chần chờ, dù sao bây giờ còn chưa phải thời điểm nói cho cô chân tướng.
Mộ Thanh Vũ thấy hắn như vậy, cho rằng chỉ là hắn lấy cớ, cúi đầu, thấp giọng thở dài: “Em không có nhân tuyển thích hợp hơn. Thiếu Dương ca, xin lỗi để anh mạo hiểm, em dùng thân thể hồi báo anh đi...”
Mộ Thanh Vũ nghiến răng một cái, đột nhiên bắt lấy tay hắn, dùng sức đẩy một cái, đem hắn đè lên giường, cưỡi ở trên người hắn, sau đó cởi áo.
Cô ấy bên trong... Cái gì cũng không mặc!
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn một màn này, phục hồi tinh thần lại, vội vàng giãy dụa.
Lúc này di động vang lên, Mộ Thanh Vũ cầm lên, trực tiếp cúp, tiếp tục cởi quần áo của hắn.
“Anh sợ cái gì, chẳng lẽ em không đẹp bằng Ngô Dao sao?”
“Ngô Dao, chuyện liên quan gì tới cô ấy?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Anh đêm qua, không phải đã từng có một lần với cô ấy sao.”
Mộ Thanh Vũ cười lạnh. “Nếu anh cũng là người chưa từng trải, em khẳng định sẽ không tìm anh. Nhưng anh đã có thể ngủ với cô ấy, cùng em cũng không có quan hệ nhỉ, trừ phi anh cảm thấy em không bằng cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, thiếu chút nữa muốn khóc.
“Tôi và cô ấy, thật sự không có gì.” Diệp Thiếu Dương đẩy ra bả vai của cô, ngập ngừng nói: “Tôi đến bây giờ còn là xử nam...”
Mộ Thanh Vũ sửng sốt, lúc này, điện thoại lại vang.
Mộ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nghe điện thoại, nói: “Anh ấy đang bận, đợi lát nữa trả lời.”
Đem điện thoại ném lên giường, sau đó cúi người nằm úp sấp xuống, ghé tai hắn thì thào: “Anh là lần đầu tiên, ngược lại cũng xứng với em...”
Tùy tay túm lấy một cái chăn, đắp ở trên người, đem váy cũng tụt xuống.
“Cô còn như vậy, tôi phải thét lên đó!”
Diệp Thiếu Dương cảnh cáo cô.
Mộ Thanh Vũ trực tiếp dùng miệng chặn miệng hắn.
Giờ khắc này, Diệp Thiếu Dương thế mà có chút mê ly, thậm chí có chút không muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, dùng sức đẩy cô ra, xoay người muốn xuống giường.
“Anh nếu đi, em sẽ nói anh cường bạo!”
Động tác của Diệp Thiếu Dương cứng lại, cầu xin nói: “Tôi xin cô đó, tôi thật sự không được!”
“Anh không được?”
“Tôi... Phi!”
Diệp Thiếu Dương vả bản thân một phát. “Ý tứ tôi là, tôi không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chiếm tiện nghi của cô.”
Ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười tà ác của cô, đột nhiên nghĩ đến, đây rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?
Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, thở dài, “Anh thật sự là nam nhân tốt... Anh qua đây trước đi, em không ép anh nữa.”
“Thật sao?”
Mộ Thanh Vũ gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới trở lại bên giường, Mộ Thanh Vũ đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, thất thanh khóc lên.
Diệp Thiếu Dương hai tay ôm sau lưng cô, nhỏ giọng an ủi.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mộ Thanh Phong xuất hiện ở cửa, một khuôn mặt âm trầm giống như có thể vắt ra nước.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, toàn thân run lên một cái, đột nhiên có một loại cảm giác chột dạ...
Lúc trước bị Mộ Thanh Vũ gây họa, mình chỉ mặc một cái quần lót.
Mộ Thanh Vũ cái gì cũng chưa mặc, vội vàng đem chăn kéo hướng lên trên, che hai người, nhìn Mộ Thanh Phong, đỏ mặt nói: “Anh, đừng trách anh ấy, là em tự nguyện.”
Diệp Thiếu Dương giật mình hiểu ra, Mộ Thanh Phong đột nhiên xâm nhập, có thể là Mộ Thanh Vũ thiết kế sẵn, biết hắn nhất định sẽ phát hiện.
Mà trước mắt... Cô ấy nằm ở trong lòng mình, khóe mắt còn mang theo nước mắt, giống sau khi lần đầu tiên cái gì đó bao nhiêu chứ...
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ phát hiện, chuyện này vô luận như thế nào cũng không giải thích rõ.
Mộ Thanh Phong vào nhà, từ trước bàn sách kéo qua một cái băng ghế, ngồi xuống, mặt không biểu cảm nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu có gì để nói?”
“Tôi...”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ nằm trong lòng, thở dài, việc đã đến nước này, vẫn là thành toàn cô ấy đi, dứt khoát nói: “Tôi không có gì để nói.”
Mộ Thanh Phong lại hỏi em gái: “Em là tự nguyện?”
Mộ Thanh Vũ gật gật đầu.
Mộ Thanh Phong hỏi tiếp Diệp Thiếu Dương: “Tôi nhớ rõ cậu từng nói, cậu đã có người trong lòng phải không, cậu vì sao còn muốn làm như vậy?”
“Tôi... Tôi thay lòng đổi dạ được không?” Diệp Thiếu Dương chỉ có thể giả bộ đến cùng.
“Cậu đồng ý cưới nó?”
Diệp Thiếu Dương nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Mộ Thanh Vũ, thở dài, nói: “Đồng ý.”
Mộ Thanh Phong đột nhiên thò tay từ sau người ra, chỉ nghe ‘Tách’ một tiếng, đèn flash sáng lên.
“Anh làm gì!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng dậy, thấy Mộ Thanh Phong giơ di động.
“Chứng cớ mà thôi, miễn cho cậu tương lai đổi ý.” Mộ Thanh Phong nói, “Đối thoại vừa rồi của chúng ta, tôi cũng ghi âm hết rồi.”
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng Mộ Thanh Phong nói cũng có đạo lý, đành phải cái gì cũng chưa nói.
“Chuyện này, về sau nói sau, tạm thời đều tự giữ bí mật.”
Mộ Thanh Phong nói xong, ra khỏi phòng.
Mộ Thanh Vũ cũng vội vàng mặc quần áo, lại khôi phục loại vẻ mặt hiền thục đoan trang kia của lúc bình thường, có chút xấu hổ nói: “Thiếu Dương ca, lời nói trước đó, em có thể không coi là thật.”