Tiểu Bạch nói xong, thăm dò nhìn Bảo Tạp.
Bảo Tạp hiểu ý tứ của cô, vội vàng chớp chớp mắt.
Qua Qua lúc này mới từ trong thân thể hắn đi ra, hướng trên mông Bảo Tạp cho một cước, nói: “Dám động vào lão đại của ta, ta nói cho ngươi, Diêm La vương đến đây ta cũng vẫn đánh!”
Tiểu Bạch mắt trắng dã, nói: “Ngươi diễn như vậy cấp thấp quá, nên học ta, thong dong đạm mạc một chút.”
Qua Qua hai tay chống nạnh, nói: “Không biết diễn, ta chỉ biết thực tế.”
Một đòn vừa rồi chính là nó động thủ.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đứng dậy, nhìn nhìn Bảo Tạp ôm ngón tay đau đến mức sắp ngất đi, lại nhìn nhìn Mộ Thanh Phong, nhún vai, nói: “Rất xin lỗi, các tiểu đệ của ta tính tình đều có hơi nóng nảy, còn chưa kịp nói với các ngươi, ngươi thế này... Ngươi nói trách ai đây, bằng không ta trả chút tiền thuốc men?”
Tiểu Bạch và Qua Qua nhìn nhau một cái, thầm nghĩ vẫn là lão đại thể hiện tốt, được tiện nghi khoe mã, chọc tức chết ngươi không bồi thường.
Mộ Thanh Phong âm lãnh nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, đỡ Bảo Tạp, chật vật đi ra ngoài.
Tứ Bảo đứng dậy, có chút lo lắng nói: “Cậu như vậy, về sau còn muốn tìm hắn hỗ trợ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu hắn không muốn hỗ trợ, cậu gọi hắn là đại gia cũng vô dụng, nếu hắn đồng ý hỗ trợ, chút việc nhỏ này không có gì ảnh hưởng.”
Nghe thấy bên ngoài ồn ào, tựa như rất nhiều người đến đây, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đi ra ngoài xem.
Thấy có rất nhiều hán tử Miêu tộc đang khuân vác bao cát, bao tải… các vật tư, hướng một cái khe núi xuất phát.
Diệp Thiếu Dương một mực đi theo xuống dưới, đến trên một triền núi nhỏ, nhìn về phía xa xa, ở xa xa giữa hai ngọn núi có một dòng suối đất đá, rất nhiều hán tử vác bao cát đi qua, ở bên cạnh đắp đập ngăn cản lũ quét.
“Diệp tiên sinh!” Một thanh âm, từ trong một bụi cỏ ven đường truyền ra, là thanh âm một người nam nhân.
Diệp Thiếu Dương chui vào, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: Thành Quân, con trai của Tố Khiết.
Nhìn thấy đại ân nhân, Thành Quân kích động khó có thể tự kìm chế, phi thường nhiệt tình, hỏi Diệp Thiếu Dương tình hình gần đây.
Diệp Thiếu Dương trả lời đơn giản, hỏi ngược lại hắn vì sao lại ở chỗ này. Thành Quân giải thích, mình là bị điều đến chống lũ. Không riêng gì hắn, người trẻ tuổi Thập Bát Trại và trong vài trại phụ cận đều bị triệu tập tới.
Bởi vì ngọn núi này chỗ bọn Diệp Thiếu Dương, địa thế cao nhất, hơn nữa ở trung tâm lũ lụt, cho nên thành điểm trung chuyển vật tư.
“Nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay, chính là ở nơi đó đắp đê.” Thành Quân chỉ chỉ dòng suốt núi xa xa kia nơi mà dòng người chạy tới,
“Nếu tùy ý lũ quét tràn ra, lũ sẽ lan tràn đến bên này, đến lúc đó chỉ còn lại có chúng ta một ngọn núi lẻ loi này, tuy trời mưa mãi, đê không phòng được, nhưng kho hàng vật tư này của chúng ta nhất định phải giữ được, bằng không sau này sẽ càng thêm bị động.”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới cái gì, kéo hắn đi vào một bên, chỉ vào sào huyệt Hóa Xà kia dưới khe núi, nói: “Nếu nước lũ tràn ra, có thể ngập đến nơi đây không?”
“Đương nhiên có thể, có thể đem cái hang núi này lấp đầy.” Thành Quân hạ giọng, nói: “Tôi vừa tới đã nghe nói, cái hang núi này có ma quái?”
“Về sau chậm rãi nói cho anh.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, như có chút đăm chiêu.
“Đúng rồi, Tôn Quang Lâm tiểu tử đó thế nào?” Lúc trước đào thi thể Ôn Hoa Kiều, tiểu tử này đã bỏ rất nhiều công sức, con người tương đối thông minh, một đêm đó sau khi chia tay, bọn họ vẫn chưa từng liên hệ.
“Đã đi Trường Sa, Diệp tiên sinh yên tâm.”
Hai người tiếp tục tán gẫu, Diệp Thiếu Dương biết được, lần này công tác phòng lụt, là Bảo Tạp đại biểu nhà nước đến phụ trách, lúc này mới giật mình, vì sao Bảo Tạp sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trầm ngâm một lát, Diệp Thiếu Dương nói ra cho Thành Quân kế hoạch của mình, Thành Quân nghe xong, trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Thiếu Dương nói: “Thế nào, có thể làm được không?”
Thành Quân nghiến răng một cái, “Cậu nói, tôi tin! Huống hồ cho dù vì cậu, tôi cũng làm.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, bảo hắn rời đi, bản thân cũng trở lại trong lều trại.
Cả buổi chiều, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, chung quanh còn có một đống quỷ yêu, cùng nhau thảo luận kế hoạch hành động.
Diệp Thiếu Dương hầu như xác định, gia tộc đại vu tiên cùng huyết vu nhất định sẽ ra tay, còn có Thông Huyền đạo nhân. Cho nên, lần hành động này ngầm chứa sát khí.
“Ta nghĩ ra một biện pháp.” Lâm Tam Sinh nói, “Ta đi trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, khiêu khích cửu vĩ thiên hồ... Nếu Hóa Xà quấy phá, chúng ta thật sự đánh không lại, ta sẽ đem cửu vĩ thiên hồ dẫn tới phụ cận phong ấn thạch, đem nó mang ra.
Một núi không chứa hai hổ, hai gia hỏa này khẳng định sẽ đánh nhau, mặc kệ là ngựa đánh chết trâu, hay là trâu đánh chết ngựa, đều không quan hệ với chúng ta, chờ bọn nó chết chỉ còn lại có một con, tám phần cũng tàn, đến lúc đó chúng ta trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi...”
Một bên là bất thế xuất hồ yêu chi vương, một bên là thượng cổ dị thú truyền thừa khủng bố. Nếu đánh nhau, một trận này thật đúng là khó mà nói.
Diệp Thiếu Dương bổ não một phen hình ảnh hai đại sát tinh đánh nhau, vậy nhất định rất bạo lực, rất kích động lòng người.
“Ta cược Hóa Xà thắng!” Qua Qua hưng phấn nói: “Thượng cổ dị thú, dù sao phải thắng một bậc.”
Tiểu Bạch hừ một tiếng, “Ngươi cho rằng yêu tộc chúng ta là dễ đối phó? Cửu vĩ thiên hồ, từ cổ chí kim cũng chỉ xuất hiện mấy con, tuyệt đối không thua Hóa Xà!”
Diệp Thiếu Dương khoát tay nói: “Đừng ở chỗ này yy nữa, cái này không thể thực hiện được, bọn chúng nếu đánh nhau tất nhiên tốt, nhưng yêu hồ giả dối, nhỡ đâu không muốn bị người ta dùng làm vũ khí, đào tẩu thì làm sao? Ta chẳng dễ dàng gì mới đem nó nhét vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tuyệt không thể mạo hiểm đem nó thả ra nữa.”
Lâm Tam Sinh nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy kế hoạch của mình có chút mạo hiểm, nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì nghĩ biện pháp, đem Hóa Xà cũng thu vào trong tranh.”
“Điều này chỉ sợ không dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương nói ra tình huống lúc ấy thu phục cửu vĩ thiên hồ: cửu vĩ thiên hồ nửa thân thể đi vào rồi, vẫn có thể kháng cự loại lực hút do không gian sinh ra kia, nếu không phải Đạo Phong hỗ trợ, nhắm chừng thật sự để nó giãy thoát ra rồi.
Lý Lâm Lâm nghe xong nói, “Có lẽ có biện pháp, ta bảo sư phụ ở bên trong tiếp ứng, đến lúc đó một khi Hóa Xà đi vào, để lão nhân gia làm phép, đem Hóa Xà kéo vào không phải là được rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ ngươi đánh thắng được Hóa Xà?”
“Không biết, cho dù đánh không lại, đem nó kéo vào trong tranh, lại chạy cũng được, để cho cửu vĩ thiên hồ và mỗ mỗ đến đối phó nó, đến lúc đó ngươi cũng có thể đi vào xem cuộc chiến.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Nếu có thể thu vào đương nhiên tốt, đến lúc đó cố sức thử một lần đi.”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ tuy trâu bò, nhưng cũng không phải nói muốn thu ai thì thu người đó, lần trước thành công thu phục cửu vĩ thiên hồ, một mặt là vận khí, một mặt cũng là có Đạo Phong hỗ trợ... Đạo Phong hiện tại bị đám người Thanh Vân Tử đuổi theo, khẳng định là không trông chờ được nữa.
May mắn, mình cũng không phải một mình chiến đấu, mà là hơn phân nửa liên minh tróc quỷ đồng thời xuất động.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu nói về kế hoạch của mình, sau đó đoàn người thảo luận, không ngừng đưa ra các loại khả năng, hoàn thiện kế hoạch.
Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, vẫn đem Mộ Thanh Phong tìm đến, tuy hai bên hợp tác quả thực bằng mặt không bằng lòng, nhưng có một số việc vẫn phải tìm hắn.