Diệp Thiếu Dương cũng chưa hỏi Bảo Tạp thế nào, trực tiếp đưa ra một ít yêu cầu, Mộ Thanh Phong gật đầu đáp ứng, sau đó hỏi hắn, chẳng may gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chống lại Hóa Xà, có thể đánh thắng được hay không?
“Đánh khẳng định đánh không lại. Anh có biện pháp nào hay?” Diệp Thiếu Dương bất động thanh sắc.
Mộ Thanh Phong nói: “Biện pháp là có, đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, trong lòng hiện lên một tia lo lắng mơ hồ.
Nhịn tới lúc trời tối, trước khi hành động, Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, gọi vài cuộc điện thoại, một cuộc cho lão Quách, xác định Tiểu Nhị bây giờ vẫn rất ổn, có Tiểu Ngư một mực chiếu cố.
Sau đó gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc... Di động vẫn tắt máy.
Diệp Thiếu Dương ở dưới gió đêm đứng một hồi, thẳng đến khi phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Bạch: “Lão đại.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, toàn bộ mọi người đều có mặt, đứng thành một hàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương dùng sức hít một hơi, cười nói: “Mấy người sợ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một sự hào hùng, búng vang ngón tay, nói: “Hóa Xà là rất trâu bò, nhưng... Chúng ta không sợ.”
“Không sợ không sợ, tróc quỷ liên minh chúng ta, cái gì cũng không sợ!” Qua Qua ồn ào.
“Chờ chuyện này kết thúc, đi ra ngoài bốc phét lại có thêm vốn rồi.” Tứ Bảo khoanh tay, cười khà khà nói.
Đoàn người đều cười lên.
“Tróc quỷ liên minh, không ai địch nổi!” Diệp Thiếu Dương hô lên khẩu hiệu rất ra vẻ này, vốn tự mình cảm giác tốt đẹp, trong lòng hào hùng vạn trượng, kết quả Qua Qua tiếp một câu:
“Thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
“Sát, lão tử không phải Đông Phương Bất Bại tên bê đê đó!” Diệp Thiếu Dương giống như bị giội một chậu nước lạnh, dập tắt kích tình, đảo mắt trắng dã. “Được rồi, xuất phát!”
Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đã trở lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tìm sư phụ bọn họ đi tiếp ứng.
Trừ Qua Qua, người còn lại cùng nhau xuống trong khe núi.
Đám người Mộ Thanh Phong đã chờ ở cửa hang. Còn có Tử Dương chân nhân bốn tên xui xẻo, vẻ mặt rất quái dị nhìn Diệp Thiếu Dương.
Bọn họ đương nhiên không muốn đi xuống liều mạng với Hóa Xà, nhưng lại sợ Diệp Thiếu Dương có gì sơ xuất, không dám không đi theo.
Dù sao như thế nào cũng là cái hố.
Mộ Thanh Phong mang theo bốn người, dùng một miếng vải đỏ trùm lên tấm bia đá cửu đầu điểu. Trong đó có hai người sau lưng cõng hành lý rất lớn, bên trong cũng không biết chứa cái gì.
Mộ Thanh Phong đưa tới thiết bị dưỡng khí Diệp Thiếu Dương cần, Diệp Thiếu Dương kiểm tra một phen không có vấn đề, lấy ra lá hoa quế dùng linh phù gói, ngậm trong miệng, sau đó lưng vác bình dưỡng khí, mang theo mặt nạ bảo hộ dưỡng khí, trực tiếp xuống hang, dọc theo đường đi cũng không gặp được tình huống gì, tới ngã ba đường.
Hắn là tính thời gian đêm đó gặp được Hóa Xà thổ nạp xuống dưới, ở đầu lối rẽ đợi một hồi, trong lúc đó cái giếng kia sôi sục bọt nước, Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau, tìm cái góc hang trốn đi, dùng bình dưỡng khí để thở.
Đợi chỉ chốc lát, Hóa Xà xuất hiện, trực tiếp chui vào hang núi, dùng yêu lực bố trí kết giới.
Diệp Thiếu Dương hơi chờ một lát, lúc này mới tiến lên, thấy chỗ sâu trong huyệt động lúc sáng lúc tối, biết là nội đan phát sáng. Lúc này cẩn thận phun ra lá hoa quế, dùng giấy hoàng phiếu gói lại, dán ở phía trên huyệt động, sau đó ở chung quanh dán lên mấy tấm linh phù, lại có một phen bố trí, lợi dụng năng lực đặc thù của lá hoa quế, hình thành một phong ấn có thể ngăn cách khí tức trong ngoài, sau đó bỏ mặt nạ dưỡng khí bảo hộ, phun ra một hơi, đợi một hồi, ở sâu trong huyệt động ánh đỏ không ngừng sáng tắt, không có bất cứ biến hóa nào.
Lúc này mới yên lòng, mở ra tay trái, kích hoạt hồn ấn Tiểu Bạch, thông báo bọn họ xuống dưới.
Không đến một khắc đồng hồ, đoàn người xa xa chạy tới. Trừ Mộ Thanh Phong, bốn hán tử đi theo phía sau nâng tấm bia đá cửu đầu điểu, Tứ Bảo cùng Mộ Thanh Vũ, Chanh Tử, Tiểu Thanh, Mỹ Hoa đi theo phía sau.
Còn có Tử Dương chân nhân và Thần Dương chân nhân.
Hai đạo sĩ khác, bị Diệp Thiếu Dương lúc trước hạ lệnh ở lại cửa vào hang, tiếp nhận Tiểu Bạch điều khiển, cùng nhau trấn thủ sơn động.
“Chúng ta đại khái có nửa giờ, đủ thời gian.” Diệp Thiếu Dương nói, nhiệm vụ nói tới là phi thường đơn giản, chỉ cần đem pho tượng cửu đầu điểu, đặt ở trong cái rãnh kia phía dưới giếng nước, kích hoạt toàn bộ trận pháp cấm chế, lẽ ra là có thể đem hang phong ấn lại, khiến Hóa Xà không thể đi ra ngoài.
Về phần nguyên lý cấu tạo của trận pháp, vì sao có thể sinh ra linh lực cường đại như thế, Diệp Thiếu Dương không có thời gian đi nghiên cứu.
Tóm lại đây là biện pháp duy nhất, được hay không được, cũng chính là nó.
Diệp Thiếu Dương đem thiết bị dưỡng khí cho Tứ Bảo, bản thân lấy ra Xích Luyện Đan, ngậm trong miệng, từ trong tay bốn người kia tiếp nhận tấm bia đá, cũng không tính là đầm tay.
Tứ Bảo nhìn bốn hán tử đó, khinh bỉ nói: “Chỉ chút đồ này, các ngươi còn bốn đại hán cùng nhau nâng!”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không kịp hỏi, chờ Tứ Bảo đeo vào mặt nạ dưỡng khí, theo hắn cùng nhau ôm tấm bia đá, nhảy vào giếng sâu.
Lúc trước là lấy hình thái nguyên thần tiến vào, một đường thông suốt, lần này thân thể tiến vào, lập tức cảm giác được sự khác biệt.
Sức nổi của nước lớn, tốc độ chảy rất xiết, người ta không dễ dàng đứng lại, hơn nữa trong nước toát ra màu đen, căn bản không nhìn thấy gì.
Hai người thật không dễ dàng gì lặn xuống đáy nước, bắt đầu mò mẫm từng chút một, phi thường đơn giản, Diệp Thiếu Dương không muốn chậm trễ thời gian, vì thế kích hoạt hồn ấn của Mỹ Hoa, bảo cô xuống dưới, ở trong nước dẫn đường.
Cô ấy là thủy quỷ, hoàn cảnh thuỷ vực này, đối với cô ấy mà nói cũng là trò trẻ con.
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn, hồn ấn thuộc về Tiểu Bạch bị kích hoạt, phát ra ánh sáng trắng.
Trong lòng căng thẳng, Tiểu Bạch ở bên trên, đã gặp chuyện ngoài ý muốn?
Nhưng đã không quản được nữa, chỉ có nắm chặt thời gian, phong ấn cái hang, rồi lại đi lên xử lý...
Phía trên giếng sâu, Mộ Thanh Phong mang theo bốn thủ hạ, đi tới bên ngoài hang Hóa Xà thổ nạp, hai người từ trong ba lô lấy ra vài cái bọc, bày ở trên tảng đá nhô ra bốn phía cái hang, trên từng cái bọc đều có một thứ tương tự dây điện, bốn người đặt bọc xuống, sau đó đem dây điện quấn vào nhau, đi mãi tới bên ngoài hang.
“Ca, làm cái gì!” Mộ Thanh Vũ giật mình hỏi.
Mộ Thanh Phong giải thích, làm cô và Tiểu Thanh chấn động không thôi: đựng trong những bọc quần áo này, đều là thuốc nổ. Là dân bản xứ tự mình làm, dùng để đục núi khai thác đá, uy lực cũng rất lớn.
“Diệp Thiếu Dương nếu thành công, vậy thì không nói, chẳng may có gì ngoài ý muốn, chúng ta chỉ có thể dùng thuốc nổ đem Hóa Xà nổ chết.”
“Dùng thuốc nổ nổ Hóa Xà...” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm, quay đầu nhìn Tiểu Thanh, “Khả thi không?”
“Theo lý thuyết, thuốc nổ có thể nổ hỏng thân thể Hóa Xà.” Tiểu Thanh nói, do dự một chút, hành động này của Mộ Thanh Phong, có chút ra ngoài dự liệu.
“Chỉ là, ngươi chẳng may nổ sập hang thì làm sao?”
“Sẽ không, ta đã tính lượng dùng.” Mộ Thanh Phong hướng hắn cười cười, “Ngươi yên tâm đi, ta không phải cũng ở trong này sao, hang nếu sập, ta chết đầu tiên.”
Tiểu Thanh nghĩ qua cũng thấy đúng, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương lát nữa có thể đi lên, cũng liền không ra tay ngăn cản.
Người của Mộ Thanh Phong đem dây điện kéo mãi ra bên ngoài, chiều dài đạt tới hai trăm mét, nối lên một cái máy dẫn nổ bên trên chỉ có một cái nút màu đỏ.