“Hắn chỉ là thuận theo thói quen lúc còn sống, buổi tối thì nằm xuống, cũng không phải thật sự ngủ, đại khái đang luyện hóa quỷ khí ban ngày hấp thu.”
Tiểu Mã lắc đầu, “Không hiểu.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương, cắt qua đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên La Bàn Âm Dương, lập tức một ánh sáng tím hiện lên, mấy hàng ký hiệu trên La Bàn Âm Dương bắt đầu hướng về phía khác nhau chậm rãi bắt đầu xoay tròn.
Không riêng Trang Vũ Ninh giật mình, Tiểu Mã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, tò mò hỏi: “Đây là làm gì?”
“Tìm kiếm ngọn nguồn quỷ khí, xem xem rốt cuộc là cái quỷ gì, nếu có tầng hầm ngầm mà nói, cũng nhất định ở nơi đó.” Diệp Thiếu Dương nói xong, đem minh đăng giao cho Tiểu Mã, bảo cậu ta cầm đèn, bản thân theo La Bàn Âm Dương chỉ dẫn, chậm rãi đi về phía trước.
Trong hành lang một mảng tối đen, yên tĩnh, ánh nến tối tăm lại đem tất cả chung quanh bịt kín một tầng ánh sáng màu xanh lục, lộ ra một loại không khí làm người ta áp lực.
Tiểu Mã còn tốt một chút, Trang Vũ Ninh chỉ đi ở loại địa phương này, đã sợ hãi không chịu được, hai tay nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, không tự chủ được dùng tới một chút sức.
Cánh tay Diệp Thiếu Dương bị cô véo đau, nhớ tới chuyện tương tự Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình cũng đều từng làm, không khỏi buồn bực, các em gái này sao đều thích trò này, không thể đổi phương thức giải quyết sợ hãi sao?
Đi đến hết hành lang, đi vào trước một cửa gỗ, cũng không khóa, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng đẩy ra, bảo Tiểu Mã cầm minh đăng đi một lần, khắp nơi đều là giá hàng, bên trên bày đầy các loại thuốc Đông y. Diệp Thiếu Dương tùy tiện nhìn nhìn, cũng không có gì đặc biệt, vì thế dựa theo kim đồng hồ trên La Bàn Âm Dương dẫn đường, xuyên qua tầng tầng giá hàng, tới một góc phòng.
Nơi này không có giá hàng, sát tường bày một cái tủ thấp, bên trên đặt một tượng thần, một cái lư hương, một cái khay cong, hai cái cột đỏ.
Tượng thần kia là hình tượng lão nhân mày dài râu rậm, ngũ quan rất hòa ái, một bàn tay nâng món đồ, một tay khác vuốt chòm râu.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua, buồn bực nói: “Nơi này làm sao còn thờ tài thần?”
Diệp Thiếu Dương liếc xéo cậu ta một cái, “Cậu từ đâu nhìn ra đây là tài thần?”
“Cái này... Tay cầm kim nguyên bảo sao không phải?” Tiểu Mã đem minh đăng ghé sát vào soi, mới phát hiện trong tay tượng thần nâng không phải kim nguyên bảo, mà là một vật đỏ bừng.
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Đây là Huyết Linh Chi, tượng trưng thuốc Đông y, lão Thọ tinh cái gì, đây là dược vương Tôn Tư Mạc!”
“Cái này... Cho dù là dược vương đi, thờ lão có ích lợi gì, thật có thể hiển linh phù hộ hắn hay sao?”
“Nơi này chỗ nào cũng là quỷ khí, thờ một ngàn năm tượng thần cũng sẽ không hiển linh, đây là bài trí.” Diệp Thiếu Dương nói xong, nhìn thoáng qua La Bàn Âm Dương, nói: “Ngọn nguồn quỷ khí ngay tại nơi đây!”
Vây quanh cái tủ thấp tìm một vòng, cái gì cũng chưa phát hiện, lại mở ra cửa tủ, bên trong chỉ có mấy nén hương cùng một cây hương nến, trừ nó ra cái gì cũng không có.
Diệp Thiếu Dương từ trong tay Tiểu Mã tiếp nhận minh đăng, ghé sát vào tủ thấp, kết quả cách cái tủ thấp càng gần, ánh nến nghiêng hướng cái tủ thấp càng lợi hại hơn, thậm chí nhảy lên, như là sắp bị rút ra.
Diệp Thiếu Dương đem minh đăng trả lại cho Tiểu Mã, trầm ngâm nói: “Nguồn gốc quỷ khí ngay tại phía sau cái tủ này, đem nó chuyển đi xem xét.”
Tiểu Mã lĩnh mệnh tiến lên, ôm lấy hai bên tủ, thoải mái di chuyển, dời đến một bên, phía dưới lập tức lộ ra một không gian tối đen, Diệp Thiếu Dương cầm minh đăng đi soi, có thể nhìn thấy một lại một bậc thang, kéo dài mãi đến phía dưới.
Ba người trợn mắt há hốc mồm.
“Đây là... Đường hầm?” Tiểu Mã dùng giọng không thể tưởng tượng nói, “Cái này cũng quá ghê đi, cũng không có cơ quan gì sao?”
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thiếu chút gì đó, nhưng đã tìm được tầng hầm ngầm, chung quy không thể không đi xuống, vì thế lấy ra điện thoại, gọi cho Tạ Vũ Tình, nói cho nàng đã phát hiện tầng hầm ngầm, chuẩn bị đi xuống, bảo nàng để ý tình huống bên trên, miễn cho bị Hồ Uy đánh hồi mã thương, đem bọn họ chặn ở trong tầng hầm ngầm, vậy thì phiền to.
“Thiếu chút nữa quên, quỷ thi đã bị phong, không cần dùng minh đăng nữa.” Diệp Thiếu Dương nói xong, tùy tay đem hai cây nến đỏ trên tủ thấp cầm trong tay, sau khi điểm hỏa giao cho Tiểu Mã, một người một cây, mình đi đàng trước xuống dưới, Trang Vũ Ninh nhát gan ở giữa.
Đối mặt hoàn cảnh này, Tiểu Mã cũng không muốn đi ở sau cùng, nhưng vì bảo hộ nữ thần Vũ Vũ của hắn, đành phải cố mà làm.
Diệp Thiếu Dương vừa xuống ba bậc thang, lập tức cảm thấy một luồng quỷ khí cực kỳ nồng đậm, như gió thổi tới trước mặt, vì thế lên tiếng nhắc nhở hai người, “Nhớ rõ đem Ích Cốc Hoàn ngậm cho kỹ.”
Một đường đi xuống, đi không đến hai mươi bậc, bậc thang đã hết.
Diệp Thiếu Dương nương ánh nến, đưa mắt nhìn lại, phát hiện đây là một căn phòng lớn không sai biệt lắm với bên trên, nhưng bày không phải giá hàng, mà là từng cái khung gỗ dựng lên, Diệp Thiếu Dương chưa tùy tiện đi xuống, mà là đột nhiên đứng lại.
“Làm sao vậy!” Trang Vũ Ninh vốn sợ tới mức không chịu được, thấy hắn đột nhiên đứng lại, lập tức khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: “Mùi máu tươi thật nồng.”
Hai người vội vàng khụt khịt, trong lòng đất không có cửa sổ, không khí không lưu thông, mùi rất quái, cũng không phân biệt ra cái gì.
“Tôi sao không ngửi thấy?” Tiểu Mã buồn bực nói.
“Cho nên cậu không phải pháp sư, mùi máu tươi nơi này bị mùi gỗ bao phủ, hai người không ngửi được, chẳng qua... Rất nồng.”
Trên tường bùn đất bốn phía treo một tầng nước ngầm thấm ngược, Diệp Thiếu Dương đưa tay tùy tiện quét một phát, ghé đến dưới mũi hít hít, lẩm bẩm: “Có huyết khí lại không thấy máu tanh, bị cái gì hấp thu rồi?”
Nghĩ nghĩ, Diệp Thiếu Dương dặn hai người cẩn thận một chút, bản thân đi vào gian tầng hầm ngầm này, tới phía dưới một giá gỗ gần nhất trước, bị ba cái giá gỗ đặt ở bên trong, là một cái hình trụ tính chất rất kỳ quái, có một tầng da ngoài trắng bóng, Diệp Thiếu Dương đưa tay chạm, tính chất rất mềm mại, nhưng ở giữa rất cứng, khẽ chạm liền chảy ra nước màu đỏ.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi, lấy ra một đạo linh phù, sau khi thiêu đốt nhằm vật kia bắt đầu hun từ trên xuống dưới, từng giọt nước màu nâu từ mặt ngoài thứ kia trào ra.
Diệp Thiếu Dương đưa tay chấm một chút, ngửi ngửi, trong lòng nhất thời lộp bộp một cái, kêu lên: “Thi du! Ôi đệch cái này là da người!”
Trang Vũ Ninh thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng, vội bịt miệng lại, khuôn mặt trắng bệch.
Tiểu Mã cũng chấn động không thôi, nhìn vật hình trụ trắng bóng kia, thấy thế nào cũng không giống như là người, nói: “Người nào da dài như vậy?”
Diệp Thiếu Dương không đáp, từ trong tay cậu ta tiếp nhận ngọn nến, soi ở trên một đường khâu chìm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt, nói: “Đây là ghép lại, không chỉ một tấm da người.” Ngọn nến soi từ trên xuống dưới, soi ra thêm hai đường ngầm.
“Tổng cộng ba tới bốn tấm.” Diệp Thiếu Dương làm ra phán đoán.
“Cái gì, ba, tấm da người!” Tiểu Mã kêu lên, “Da người ở đâu ra vậy, sẽ không là... Giết người chứ?”