Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 317: Chương 317: Chương 317: Tà linh búp bê




Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi làm sao biết được, cũng không phải tôi làm.”

Tiểu Mã nói: “Vậy trong da người này là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, muốn đi đem da người rạch ra nhìn xem, đột nhiên nghĩ đến đây là hành động bí mật, vẫn là tạm thời đừng phá hỏng thì tốt hơn.

Vì thế hắn bảo Tiểu Mã lấy điện thoại chụp, giữ làm chứng cứ, sau đó theo cái giá dựng hai bên leo lên, tới đỉnh chóp hình trụ kia, quả nhiên mặt cắt ngang trên cùng không bọc da người.

Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn một lúc, sờ sờ, quả nhiên là giống mình đoán, đây là một cây gỗ tròn. Ở trong đầu thôi diễn một phen, đại khái ra được chân tướng.

“Đây là gỗ thô cây hòe.” Diệp Thiếu Dương từ trên cái giá nhảy xuống, nhìn quanh, phụ cận còn có vài cái giá gỗ tương tự, hít sâu một hơi, nói: “Thật không ngờ, đây là một xưởng gia công Kumanthong.”

Gọi Tiểu Mã đem một ngọn nến khác cũng cầm đến, để nhìn cho rõ, kết quả liên tục hô vài tiếng cũng không nhúc nhích, phát giác không đúng, quay đầu nhìn lại.

Trang Vũ Ninh sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm mặt, mắt trừng tròn xoe nhìn phía sau mình, trong mắt đầy sợ hãi.

Tiểu Mã cũng chẳng tốt hơn tới đâu, há miệng, đưa tay run rẩy chỉ về phía đối diện, Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, một con búp bê mặc váy lụa mỏng, đầu đầy tóc vàng, đang từ phía sau một cái giá gỗ đi ra, do các khớp khắp toàn thân không thể gập lại, tư thế đi đường của nó rất vụng về, lắc lư, duỗi thẳng đôi bàn tay, giống một con cương thi.

Búp bê sắc mặt vàng như nến, như bôi một tầng dầu ở bên trên, trong hai con mắt lớn đến khoa trương không có tròng mắt, mà là tràn đầy hai chất lỏng màu xanh lục, ở dưới ánh nến lóe sáng.

Khóe miệng nó mang nụ cười, ngũ quan vốn nên là rất ngây thơ rất đáng yêu, nhưng nhìn con búp bê này từng chút một tới gần mình, trong lòng ba người không có một chút cảm giác đáng yêu, trái ngược, bề ngoài đáng yêu của nó cùng hành vi của nó hình thành một loại cảm giác làm người không cách nào tiếp nhận, càng thêm tỏ ra quái dị cùng khủng bố.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Tôi cuối cùng coi như biết vì sao tầng hầm ngầm không có cơ quan, thì ra mặt hàng này chờ ở đây, một tà linh sống, so với bao nhiêu cơ quan chết cũng còn hữu dụng hơn.”

Tiểu Mã nhìn hắn nói chuyện, cũng mở miệng nói: “Vậy cậu còn khí định thần nhàn như vậy? Đánh đi.”

“Đánh cái gì, đừng quên chúng ta là bí mật hành động, có thể không động thủ thì không động thủ, “ Diệp Thiếu Dương nói, “Miệng cậu ngậm Ích Cốc Hoàn, loại bỏ dương khí, nó không phát hiện được cậu tồn tại, là bị ánh nến đưa tới. Chờ một lát rồi đi.”

Tiểu Mã vừa nghe là như thế, lá gan cũng hơi lớn hơn chút, đánh giá con búp bê kia một cái, lẩm bẩm: “Đây không phải búp bê sao, vì sao sẽ thành tà linh?”

“Vật hình người, vốn dễ dàng tụ linh, nơi này quỷ khí nồng đậm như vậy, nảy sinh tà linh rất bình thường.”

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mắt con búp bê tây dương kia, nói: “Trong mắt nó bị rót thi du, dùng để tụ linh, tà linh này là con người tạo ra, tám phần quả thật là vì thủ vệ!”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương đem Trang Vũ Ninh bị dọa đến sắp sụp đổ kéo đến bên người mình, cầm ngọn nến hướng Tiểu Mã ném qua, Tiểu Mã đành phải tiếp lấy, hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Để nó đi tìm cậu, miễn cho Vũ Vũ sợ hãi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Quả nhiên, búp bê theo ánh nến, hướng Tiểu Mã đi qua.

“Đệch, Tiểu Diệp Tử cậu thực sự làm ra được!” Tiểu Mã cũng muốn chạy qua, kết quả búp bê đã tới dưới chân cậu ta, vù một cái nhảy lên, đáp ở trên một bên vai của cậu ta, đánh giá mắt cậu ta, miệng chậm rãi mở, phát ra tiếng hà hơi.

Tiểu Mã quay đầu, khoảng cách gần nhìn thấy hai dòng chảy màu xanh lục kia trong mắt nó, cùng một đôi răng nanh nhỏ nhọn mọc ở trong miệng, bị dọa hai chân run lên, nói cũng không dám nói nữa, dùng ánh mắt hướng Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ.

“Chờ một lát đi, nó là đang nghiên cứu cậu có phải vật còn sống hay không, chờ nó không nhìn thấy sơ hở, sẽ tự đi, không có gì phải sợ.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn cười cười.

Tiểu Mã đành phải nhắm mắt, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng mắng to Diệp Thiếu Dương, để dời đi cảm xúc sợ hãi.

“May mắn là anh ấy, là em đã sớm ngất rồi...” Trang Vũ Ninh rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương, run rẩy nói.

Quả nhiên, con búp bê tây dương kia nghiên cứu một hồi đối với Tiểu Mã, chưa phát hiện được chút nhân khí nào tồn tại, xoay người muốn nhảy xuống bả vai. Tiểu Mã thở phào một cái, tâm tình vừa thả lỏng, kết quả “Xì” một tiếng, phọt ra một quả rắm.

“Ngao...” Con búp bê tây kia phát ra một tiếng tru lên chói tai, giống như con cá bò qua thân thể cậu ta, vòng tới sau mông cậu ta. Tiểu Mã cũng không thấy nó làm gì, chỉ cảm thấy mông tê dại, đau kêu to lên, Ích Cốc Hoàn trọng miệng cũng không cẩn thận phun ra ngoài.

Búp bê tây phát hiện trong miệng cậu ta phun ra dương khí càng thêm nồng đậm, rời khỏi mông cậu ta, nhanh nhẹn bò đến nửa thân trên của cậu ta, há cái miệng rộng, hướng Tiểu Mã dùng sức phun một hơi.

Mắt thấy làn hơi này sắp bị Tiểu Mã hít vào, một cái gương đồng đột nhiên cắm đến giữa miệng hai người, làn hơi đó phun ở trên mặt gương, lập tức nổi lên một tầng sương màu đen, búp bê tây đột nhiên quay đầu, theo cái tay kia nắm gương đồng, thấy được Diệp Thiếu Dương, hai chân giẫm một phát, nhảy lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, há mồm, còn muốn giở lại trò cũ, hướng hắn hà hơi.

Diệp Thiếu Dương nâng tay, đem một nắm đậu đồng nhét vào trong miệng nó, gõ một phát ở trên cằm nó, miệng khép lại, đem hai đạo linh phù giao nhau dán ở trên miệng nó, ngang dọc vẽ hai bút, trong miệng lẩm bẩm: “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên bẩm thần uy, rải đậu thành binh!”

Một loạt hành động này hoàn thành không đến vài giây đồng hồ, búp bê tây thân là tà linh, tốc độ phản ứng cũng chậm một nhịp, chờ lúc nó phục hồi tinh thần, vươn hai tay đi xé linh phù, Diệp Thiếu Dương đã niệm xong phù chú, hướng nó cười một cái, phun ra một chữ: “Phá!”

Trong miệng của búp bê tây bị phong ấn phát ra một chuỗi tiếng vang phốc phốc, một làn khói trắng từ khe hở hai tấm linh phù chậm rãi toát ra.

Toàn thân búp bê tây kịch liệt run rẩy lên, không đến mười giây, liền cắm đầu ngã xuống đất, không nhúc nhích, hai vũng chất lỏng màu xanh lục, giống như máu từ trong hốc mắt chảy ra.

“Chết rồi sao?” Tiểu Mã thấy búp bê tây dương bất động hồi lâu, to gan đi lên, dùng chân đá đá con búp bê tây dương, chột dạ hướng Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Vẫn là cậu lợi hại, trong nháy mắt, tiểu quỷ hóa thành tro bụi...”

“Bớt nịnh bợ!” Diệp Thiếu Dương giận trừng mắt nhìn cậu ta, “Cậu rốt cuộc đã làm gì, có phải đánh rắm hay không!”

“Tôi lúc ấy khẩn trương, nhất thời không giữ được ải, cái kia... Đánh rắm cũng không được?”

“Nói nhảm, rắm cũng là khí, chứa dương khí trong cơ thể cậu, tôi bảo cậu ngậm Ích Cốc Hoàn trong miệng, chính là loại bỏ dương khí, đánh rắm cùng cậu nói chuyện là cùng một đạo lý!”

“Ai nói chuyện là đánh rắm.” Tiểu Mã khó chịu lẩm bẩm một tiếng, “Cậu cũng không nói sớm, sớm nói tôi đã ở trong mông cũng nhét một viên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.