Diệp Thiếu Dương đá một cước vào trên mông cậu ta, “Có nữ sĩ ở đây đâu, cậu nói hươu nói vượn cái gì!”
Tiểu Mã như bị sét đánh, hóa đá ngay tại chỗ, khuôn mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, vừa rồi quá mức đầu nhập, thế mà đã quên nữ thần Trang Vũ Ninh của mình ở ngay bên cạnh!
Tiểu Mã hận không thể đập đầu chết ở trên thân búp bê tây dương.
Cũng may Trang Vũ Ninh bị chuyện lúc trước dọa chết khiếp, căn bản không có tâm tư đi quản Tiểu Mã nói lung tung, đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, cúi đầu hướng búp bê tây dương nhìn thoáng qua, sợ hãi nói: “Một con búp bê tây dương, sao có thể biến thành quỷ chứ?”
“Nó là tà linh, không phải quỷ.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Có ý tứ gì?”
“Một hai câu nói không rõ, trở về lại chậm rãi nói cho cậu đi.” Diệp Thiếu Dương cũng cúi đầu nhìn con búp bê tây dương một cái, lập tức vừa tức không biết đánh vào đâu, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mã một cái.
“Cẩn thận một buổi tối, đều bởi một cái rắm của cậu làm hỏng, chờ ngày mai Hồ Uy tiến vào, phát hiện thủ vệ tà linh của hắn chết ở đây, khẳng định biết có người từng tới.”
Tiểu Mã xấu hổ gãi gãi đầu, “Vậy lại làm sao? Hắn lại không biết là chúng ta làm.”
“Hắn khẳng định biết là tôi làm, nhưng trọng điểm không phải cái này, hắn biết có người tới, khẳng định sẽ đem mọi vật dời đi, về sau muốn tiến vào tiếp sẽ không dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, “Chúng ta đêm nay còn thời gian, nắm chặt thời gian thăm dò thấu triệt đi.”
Nói xong, từ trên mặt đất nhặt lên ngọn nến, xuyên qua vài cái giá gỗ cùng một khoảng gỗ tròn, hướng chỗ góc đi đến, hắn có thể cảm giác được phương hướng này có một mùi máu tươi chưa khu trừ.
Tiểu Mã thừa dịp Trang Vũ Ninh không theo kịp, ghé lên nói khẽ với Diệp Thiếu Dương: “Mông tôi không biết bị tà linh kia làm gì, đau quá, cậu có thể lén xem cho tôi một chút hay không, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cút!” Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng.
Theo ánh nến tới gần, tất cả góc tường dần dần hiển lộ ra, thế mà lại có mấy cái bóng người, ngổn ngang đứng ở bên tường.
“A!” Trang Vũ Ninh kinh hãi hét lên, trái tim vừa buông xuống một chút lại nhấc lên tới cổ họng.
Tiểu Mã cũng khẩn trương hỏi: “Là người hay quỷ?”
Diệp Thiếu Dương chưa phát ra tiếng, chậm rãi đi qua, sau khi thấy rõ, tâm tình chẳng những chưa thả lỏng xuống, ngược lại bị bóp chặt hơn nữa: những bóng đen đó không phải người, cũng không phải quỷ, mà là các tấm da người, bị treo ở trên tường!
“Tiểu Mã, chụp ảnh!” Diệp Thiếu Dương sau khi nói xong, đi đến trước một tấm da người, hướng ngọn nến bắt đầu cẩn thận đánh giá, một tấm da người, bị mổ bụng, dùng một cây đinh dài đóng ở trên tường.
Trang Vũ Ninh nào từng gặp trường hợp tàn nhẫn như vậy, sợ tới mức sắp ngồi bệt xuống đất.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Rất sợ hãi?”
Trang Vũ Ninh gian nan gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, từ trong giỏ lấy ra một cái bình nhỏ, đưa cho cô, “Bôi một chút ở trên huyệt Thái Dương, có thể trấn hồn nâng cao tinh thần, bách quỷ không xâm.”
Trang Vũ Ninh vội vàng làm theo, kết quả lập tức có một hương vị dầu gió tràn ngập ra.
“Đây là...” Trang Vũ Ninh bắt đầu hoài nghi.
“Dầu gió, bên trong bỏ thêm pháp dược, bôi có phải huyệt Thái Dương có chút nóng hay không? Đó là dược hiệu vào cơ thể, em sợ thì nán lại ở đây, đừng theo.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi đến dưới tường, tỉ mỉ quan sát đối với những tấm da người kia.
Tiểu Mã đi lên, buồn bực nói: “Cậu thêm cái gì ở trong dầu gió? Lại có thể trấn hồn, còn có thể đủ bách quỷ bất xâm? Đồ tốt như vậy cậu trước kia sao chưa từng dùng?”
Diệp Thiếu Dương liếc Trang Vũ Ninh ở lại vị trí lúc trước một cái, ghé đến trước mặt Tiểu Mã, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Trên đời nào có thần dược tốt như vậy, đó là dầu gió, cái gì cũng không thêm vào, tôi là cho cô ấy một cái tâm lý an ủi...”
Tiểu Mã kinh ngốc ngay tại chỗ, thấp giọng mắng: “Đệch, cậu tên lừa đảo này!”
“Đừng nói nhảm, cầm lấy, soi cho tốt.” Diệp Thiếu Dương đem ngọn nến giao cho cậu ta, cẩn thận đánh giá bảy tám tấm da người dán ở trên tường, mỗi một tấm đều là từ giữa ngực bụng cắt ra, dán phẳng trên tường, hai tay hai chân bị kéo ra, dùng cái đinh đóng lên, cả người bày biện ra hình dạng chữ “Hỏa”.
“Đây là... Da người?” Tiểu Mã cũng nhìn ra manh mối, trái tim điên cuồng nhảy lên, thấy đồng loại da bị treo ở trên tường, loại kích thích trên thị giác và tâm lý này, thậm chí vượt qua thấy lệ quỷ bình thường.
Trang Vũ Ninh nghe thấy hai chữ da người, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn bỏ qua ý niệm đi xem.
Trên da người có một mảng thứ gì đó dạng bột phấn màu trắng, Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay chấm một chút, vươn đến trước mặt Tiểu Mã, nói: “Thử một chút!”
Tiểu Mã giật mình, “Nếm cái gì?”
“Nếm thử có phải muối hay không.”
“Từ trên da người cạo xuống, ghê tởm bao nhiêu, đánh chết tôi cũng không làm, cậu tự nếm đi.” Tiểu Mã vẻ mặt kiên quyết.
Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, nói: “Vậy coi nó là muối đi.”
Tiểu Mã nói: “Xem đi, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy ghê tởm, còn bảo tôi nếm!”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta, theo chân tường đi đến một góc tường khác, kết quả lại thấy được một màn tanh máu hơn nữa: ba thi thể, nằm chỉnh tề ở trên đất thành một hàng, hai nam một nữ, đều là quần áo không che được người, có thể nhìn thấy một vết thương thẳng tắp, từ dưới cổ chạy mãi đến bụng, hướng ra phía ngoài mở ra.
Giống như cá muối phơi nắng mùa đông, khoang bụng mở ra của ba người, bị dùng mấy khúc gỗ nhỏ chống ngang ra, đem khoang bụng mở ra đến lớn nhất, bên trong trống trơn cái gì cũng không có...
Tiểu Mã rốt cuộc nhịn không được, ngồi dưới đất ‘Ọe!’ một tiếng bắt đầu nôn.
Diệp Thiếu Dương cảm giác cũng rất không tốt, với hắn mà nói, gặp yêu ma quỷ quái không nhiều so với người còn nhiều hơn, nhưng loại trường hợp đáng sợ này hoàn toàn nhằm vào thi thể nhân loại trước mắt, vẫn khiến hắn cảm thấy thấy ghê mắt, hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Mã, chụp ảnh, gửi cho Tạ Vũ Tình!”
Tiểu Mã nôn xong, khôi phục một chút, mới đi tới, mở ra đèn flash của di động, chụp mấy tấm ảnh, vội vàng lui qua một bên, không dám nhìn thêm một lần nào, lẩm bẩm: “Đệch, thật không ngờ Hồ Uy này còn là biến thái sát nhân cuồng!”
“Không nhất định là hắn giết, có lẽ là thi thể hắn trộm đến.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy trên mặt đất phụ cận chất một số thứ giống quần áo, đi qua, tùy tiện nắm một vốc, nhìn nhìn, gật đầu nói:
“Tôi không nói sai nhỉ, những thứ này đều là áo liệm, hẳn là trên thân các thi thể này, giết người mà nói, đương nhiên không cần thiết còn thay cho áo liệm, nói rõ bọn họ là hạ táng bình thường, bị người ta đánh cắp đến chỗ này.”
Thở dài, Diệp Thiếu Dương đứng dậy trở lại bên người Tiểu Mã, mặt Tiểu Mã hướng tới phía sau hắn, đột nhiên sắc mặt đại biến, liên tục lui về phía sau, kinh hãi kêu lên: “Tiểu Diệp Tử!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, lập tức thấy được một màn cực kỳ kinh sợ: ba cái thi thể bị rạch bụng kia, đang từ trên mặt đất bò dậy, đầu lệch qua một bên, giống như bù nhìn lảo đảo đi đến.
“Đệch...” Cảnh này, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng bị kích thích thật sâu một phen, căn bản không muốn có bất cứ sự tiếp xúc nào với chúng nó, lấy ra ống mực, đi đến trước mặt.