Theo máu càng lúc càng nhiều, đã đem một vòng gạo nếp bên ngoài cùng đốt đen, thấm vào bên trong.
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương đứng ở trước mặt không xa, la lớn: “Nghĩ cách đi, cậu đứng đực ra đó làm gì!”
Vừa dứt lời, đột nhiên “Rầm” một tiếng, trong vũng máu phụ cận đột nhiên vươn ra một đôi tay, túm lấy tóc Tiểu Mã, hướng trong vũng máu lôi đi.
“Phành!”
Thừng câu hồn bay tới, mũi nhọn đánh một đòn vào trên hai tay, đem nó đánh tan thành phấn. Tiểu Mã vò vò đầu, kinh hồn chưa định trở lại giữa “vòng bảo hộ”, ngẩng đầu hướng Diệp Thiếu Dương nhìn tới.
“Tôi đứng đực đây chính là làm cái này.” Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, lúc này lại là một đôi tay từ trong vũng máu vươn ra, ý đồ đi bắt Tiểu Mã, lại bị Diệp Thiếu Dương vụt một roi tan nát, hỏi Tiểu Mã: “Mang súng chu sa không?”
Tiểu Mã sửng sốt, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại ném một thanh tảo mộc kiếm cho cậu ta, “Mau lấy ra, xa dùng súng, gần dùng cái này.”
Tiểu Mã đón lấy, cả kinh nói: “Có cậu không phải được rồi, cho tôi làm gì?”
“Bắt giặc phải bắt vua trước, tôi đi xử lý huyết thi, vừa làm mẫu cho cậu, có tay máu ra nữa, cậu cứ đâm nó là được.” Nói xong, cũng không quản Tiểu Mã đáp ứng hay không, xoay người bước một chân ra khỏi vòng gạo nếp, đem một tấm Ngự Thủy Phù vẽ sẵn ném vào trong vũng máu.
Lá bùa gặp nước không chìm, phù văn do chu sa vẽ sáng lên một đạo linh quang, Diệp Thiếu Dương đạp lên một cước, niệm một lần chú ngữ, chân đạp linh phù, ngự thủy mà đi.
Huyết thi vảy cá thấy hắn tới gần, lập tức dừng vặn vẹo thân hình, trong cổ họng phát ra một loại thanh âm quái dị, hai tay không ngừng đánh vũng máu trước mặt.
Rõ ràng là một tầng máu lan tràn ở trên mặt đất, lúc này lại giống như sông biển, nổi sóng mãnh liệt, hướng tới Diệp Thiếu Dương điên cuồng cuốn qua, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ngón cái nhấn một cái ở trên long tinh thạch được khảm ở trên chuôi kiếm, một ánh sáng tím lướt qua, chém vỡ sóng to, từ giữa đó trượt qua.
Vô số đôi tay máu từ trong vũng máu vươn ra, ý đồ túm hai chân Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, tay còn lại mò ra một đồng tiền, đánh tới từng đồng một, không ngừng đem những cánh tay máu kia đánh vỡ, trong chớp mắt tới trước mặt huyết thi vảy cá, giơ lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chém tới.
Huyết thi vảy cá không lùi, đôi tay chấn động, một người máu thật lớn từ trong vũng máu giữa hai người nhảy dựng lên, mang theo tà linh chi khí đáng sợ, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười khẽ, cắt qua ngón giữa, điểm một cái ở chỗ chuôi kiếm, trong lúc nhất thời ánh sáng tím bằng lên, lưỡi kiếm trực tiếp từ giữa người máu kia xuyên qua, hướng đỉnh đầu huyết thi vảy cá chém xuống.
Ngay lúc này, trên đường bên ngoài, trong miệng người áo trắng đứng ở bên người Hồ Uy thét lớn một tiếng, toàn thân run lên, một tia sáng trắng từ trên người hắn bay ra, chui vào trong khe cửa tiệm thuốc Đông y. Một giây tiếp theo, một hư ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước huyết thi vảy cá, giơ cao đôi tay, mạnh mẽ nâng lên lưỡi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhìn chăm chú, trước mặt là một bóng người màu trắng bán trong suốt, nói là người, không bằng nói là một cái trường bào nối liền nón, bên trong là một đám khí trắng, hai con mắt vừa nhỏ vừa dài, từ trong khí trắng bắn ra hai chùm ánh sáng lục. Xuống chút nữa, thân thể càng lúc càng trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy một bộ trường bào màu trắng bọc ở trên người, không nhìn thấy đôi chân.
Từ trên thân nó tản mát ra một luồng tà linh chi khí nồng đậm.
“Ngu xuẩn, còn không chạy!” Cái bóng trắng này phát ra một tiếng lẩm bẩm hư vô mờ mịt, huyết thi vảy cá lập tức quay đầu bỏ chạy, bò lên trần nhà, hướng về phía cầu thang bỏ chạy.
Tà linh màu trắng hai tay nâng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng giọng khinh miệt nói: “Diệp thiên sư, cũng chỉ có vậy mà thôi, lần sau gặp.”
“Ngay lần này, đến rồi thì đừng đi nữa.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông ra chuôi kiếm, rút ra Diệt Linh Đinh, hai tay cầm chặt, đâm vào trong trường bào bóng trắng, vừa niệm Tru Tà Lệnh, vừa vung từ trên xuống dưới, mỗi lần vạch, thân thể tà linh màu trắng liền có thêm một khe hở.
Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa không quay đầu lại vẫn hô: “Ngăn lại huyết thi kia!”
Tiểu Mã sửng sốt, biết lời này là nói cho mình nghe, quay đầu nhìn lại, huyết thi vảy cá kia đã chạy đến vị trí đầu cầu thang, đang muốn bò lên trên, trong tình thế cấp bách, đột nhiên nhớ tới trước khi xuất phát, mình mang theo súng chu sa, lập tức từ trên lưng tháo xuống, nhằm huyết thi vảy cá bắn một phát súng, trúng giữa lưng nó, thân thể loạng choạng một cái, tốc độ chậm lại.
Một phát súng này trúng mục tiêu đã cổ vũ cho Tiểu Mã, lập tức bắn một phát nữa.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã dùng Diệt Linh Đinh đem thân thể tà linh màu trắng phân giải, chỉ để lại một cái đầu, tà linh màu trắng giận quát một tiếng, một tay bắt lấy vành nón màu trắng, kéo về phía sau, xuất hiện một khuôn mặt nữ nhân thon gọn, cười khanh khách, hai tay kéo miệng, dùng sức hướng hai bên xé rách.
Trong máu tươi phun trào, miệng bị xé ra đến kích cỡ của một quả bóng rổ, trong đó là một mảng hắc ám thâm thúy, một luồng tà khí cường đại lan tràn ra, tạm dừng một chút, hướng về trung tâm hắc động co rút lại, từng vòng tà khí hội tụ thành một lốc xoáy, theo thân thể hắn không ngừng vặn vẹo, lực hút của lốc xoáy cũng càng lúc càng mạnh, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, đầu bị hút vào.
Bên tai lập tức truyền đến từng đợt quỷ khóc, chui thẳng vào trong ý thức.
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi, vội vàng cắn chót lưỡi, niệm một lần Phá Huyết Chú, há mồm phun ra ngoài, đồng thời hai tay còn ở lại bên ngoài hắc động không ngừng kết ấn, từ hai bên vỗ về phía đầu tà linh.
Kêu một tiếng đau đớn, thân thể tà linh chớp lên, lực lượng lốc xoáy cũng tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu rút ra, phun thêm một ngụm máu đầu lưỡi ở trên mặt tà linh, lấy ra bút chu sa, ở trên mặt tà linh viết xuống chữ “Hào”, niệm xong chú ngữ, quát to một tiếng “Phá!”
Trên bút họa chữ “Hào” chợt lóe ánh vàng, biến làm tám miếng đao sắc, từ trong đầu tà linh cắt sống qua, hoa thành vô số mảnh vỡ.
Phía sau truyền đến ba tiếng súng vang, Tiểu Mã vội vã nói: “Tiểu Diệp Tử mau tới, sắp hết đạn rồi.”
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, trên lưng huyết thi vảy cá kia bị đạn chu sa đánh máu tươi loang lổ, tứ chi bám đất, hướng về phía trên cầu thang bò đi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, lăng không đánh vào trên huyết thi vảy cá, đem nó từ trên cầu thang đánh ngã, bước dài một bước tiến lên, không đợi huyết thi vảy cá đứng dậy, lăn một vòng ngay tại chỗ, cưỡi ở trên lưng huyết thi vảy cá, thừng câu hồn cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, tay còn lại mò ra Diệt Linh Đinh, rống to một tiếng: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp!”
Diệt Linh Đinh dùng sức cắm vào thiên linh cái của huyết thi vảy cá, cắm tận gốc.
Máu đen điên cuồng phun ra, huyết thi vảy cá giãy chết một trận, trong cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, phun ra một ngụm thi khí màu đen, thân thể cũng chậm rãi nhũn xuống.
Bên ngoài, trên đường cái, người áo trắng sắc mặt khó coi phun ra một hơi, lạnh lùng nói: “Chết mất một nô tài tốt!”