Hồ Uy một mực gác ở bên cạnh người áo trắng, đối với mọi thứ xảy ra phía dưới cũng không biết tình huống, lúc này nghe hắn nói như vậy, trong lòng chấn động, nói: “Ngay cả ảo giác của công tử cũng không thể cứu được nó? Thiên sư kia... Thực lợi hại như vậy?”
Người áo trắng khẽ hừ một tiếng, nói: “Kẻ này khó đối phó, các ngươi dính vào phiền toái lớn rồi.”
Hồ Uy âm thầm hít hơi, chắp tay nói: “Dựa hết vào công tử.”
Khóe miệng người áo trắng xuất hiện một tia mỉm cười tà mị, thản nhiên nói: “Từ sau Đạo Phong, ta vẫn chưa được gặp đối thủ thú vị như vậy, ta thích.” Nói xong không để ý tới Hồ Uy, chậm rãi đi về phía trước, bóng người càng lúc càng mờ nhạt.
Hồ Uy nhìn bóng lưng người áo trắng, trong lòng ít nhiều có chút an ủi, thiên sư kia, lợi hại nữa cũng không có khả năng lợi hại hơn Bạch công tử nhỉ? Nó chính là... Đến từ ‘nơi kia’ đấy.
Luân phiên chiến đấu, làm pháp lực Diệp Thiếu Dương cũng tiêu hao không còn là bao, vòng quanh tầng hầm ngầm đi một lần, lại chưa có phát hiện nào mới, vì thế bảo Tiểu Mã chụp ảnh khắp nơi, trở lại gian chứa đồ lặt vặt của tiệm thuốc Đông y, đem linh phù dán ở trên miệng quỷ thi bóc đi, dù sao hiện tại đã ầm ĩ thành như vậy, dứt khoát cứ hỏi hắn một phen là được, có lẽ ít nhiều có thể hỏi ra chút gì đó.
Quỷ thi từ từ tỉnh lại, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một phen, “Các ngươi...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta biết ngươi là quỷ thi.”
Quỷ thi ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên một tia hung tàn, lạnh lùng nói: “Ngươi là pháp sư? Dám xông vào nơi đây, ngươi biết đây là nơi nào hay không?”
Diệp Thiếu Dương phát giác một tia quỷ khí từ quanh thân hắn phát ra, đưa tay đặt ở trên vai hắn, phóng ra một tia cương khí, che lại bảy đại quỷ huyệt trong cơ thể hắn, vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: “Đừng làm bộ vậy nữa, ta biết ngươi tu vi không kém, so với lệ quỷ bình thường còn mạnh hơn chút, nhưng ta muốn diệt ngươi, có thể chỉ là chuyện của một đòn.”
Quỷ thi bị một phen lời nói cực kỳ tự tin này của hắn làm giật mình, mở to một đôi mắt đục ngầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: “Ngươi không tin cũng có thể thử xem, nhưng ta khuyên ngươi đừng thử, ta con người này ra tay không thích lưu tình. Ta là đang nghiêm túc khuyên ngươi.”
Quỷ thi ngẩn người vài giây, chậm rãi thu liễm quỷ khí, thay đổi nét mặt, lấy lòng: “Đại pháp sư lưu tình.”
Coi như biết điều, Diệp Thiếu Dương cười khẽ, “Nói xem, ngươi là trở thành quỷ thi như thế nào.”
Quỷ thi không thể khóc, nhưng nghe được vấn đề này, trong mắt quỷ thi toát ra cảm xúc cực kỳ bất đắc dĩ và thương cảm, nặng nề thở dài, “Một ý nghĩ sai lầm, một ý nghĩ sai lầm mà.”
“Ta vốn là lão trung y, ban đầu ở trên con đường này mở một phòng khám trung y, hiện tại Dưỡng Nhân Đường này, bản thân là một dãy phòng xập xệ, từng có vụ án giết người, bao nhiêu năm không có ai ở, đại khái là... Năm năm trước đi, Hồ tiên sinh mua mảnh đất này, xây căn nhà tầng nhỏ này, mở tiệm thuốc Đông y, tự mình tìm tới ta, đưa ra điều kiện rất hậu đãi, bảo ta đóng phòng khám, tới nơi này đứng quầy bán thuốc.
Hiện tại trung y khó làm ăn mà, phòng khám kia của ta làm ăn không tốt, không sai biệt lắm phải đóng cửa, vì thế ta liền đem cửa hàng cho người khác thuê, đến nơi đây làm chưởng quầy. Nơi này vị trí không tốt, tiệm thuốc Đông y hầu như không có bất cứ vụ làm ăn nào, một ngày người tới bốc thuốc không đến mười người, tiền thuê nhà đều không trả nổi, ta cũng rất buồn bực, nhưng Hồ tiên sinh đúng hạn phát lương, ta cũng vui vẻ tự tại.”
Nói đến đây, quỷ thi lại thở dài, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện nơi này, đại pháp sư ngươi nhất định cũng biết, ta mỗi ngày ngồi ở đây, bị quỷ khí tiêm nhiễm, chết ở sau khi tới nơi này một năm, nhưng đại pháp sư minh giám, ta lúc ấy căn bản không biết bản thân đã chết, mỗi ngày đi làm hết giờ, về sau ta phát hiện mình không có tim đập và mạch đập, lúc ấy còn tưởng bản thân sinh bệnh, đến bệnh viện kiểm tra một phen, kết quả thiếu chút nữa đem thầy thuốc dọa chết.
Đem ta lừa đến bệnh viện nhốt lại, mỗi ngày tìm người tới làm kiểm tra cho ta, ta về sau mới biết được bọn họ là đang nghiên cứu cơ thể của ta, ta rất chán ghét, tính nhảy lầu chết cho xong, kết quả ta sau khi nhảy lầu... xương cốt toàn thân gãy hết, nhưng lại không chết, không đau một chút nào...”
Tiểu Mã nghe đến đó, nhìn nhau với Trang Vũ Ninh, Tiểu Mã theo bản năng đưa tay ấn về phía ngực mình, Trang Vũ Ninh bắt mạch đập.
“Hồ tiên sinh chính là lúc này tìm tới ta, hắn nói cho ta chân tướng, ta thế mới biết, ta đã chết mấy tháng, hơn nữa bị động tà tu mấy tháng, thành quỷ thi rồi...
Hồ tiên sinh nói cho ta biết, chỉ cần ta tiếp tục ngồi quầy, làm mặt tiền cửa hàng cho hắn, ta có thể tiếp tục hút quỷ khí, ta lúc ấy vẫn luyến tiếc bạn già và con cháu, cho nên bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời hắn...”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ta đoán không chỉ là như thế, ngươi chủ yếu vẫn là hút quỷ khí tu luyện, đã nghiện, không nỡ từ bỏ.”
Trên mặt quỷ thi lộ ra biểu cảm xấu hổ, nói: “Đúng vậy, loại cảm giác đó... Quả thật rất thoải mái, như đói bụng được ăn cơm no.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Chuyện này không trách ngươi, trách Hồ Uy, hắn dụ dỗ ngươi ngồi quầy, trong cơ thể hấp thu quá nhiều quỷ khí, sau khi tử vong, trực tiếp trở thành quỷ thi, sau đó còn ở dưới tình huống không biết tình trạng hấp thu quỷ khí một đoạn thời gian, tiến hành bị động tu luyện, sớm hình thành thói quen, cái này giống hít thuốc phiện, không phải dễ cai như vậy, huống chi ngươi còn có vợ con, sân niệm tác quái.”
Quỷ thi thở dài: “Đúng vậy, ta cũng hận Hồ Uy đem ta biến thành như vậy, nhưng bản thân đã không thể rời khỏi nơi này, không có cách nào mà.”
Tiểu Mã nghe thế, xen vào một câu: “Ngươi không phải nói ngươi có vợ con sao, vậy ngươi vì sao còn ở nơi này?”
“Tuy ta bề ngoài giống với người sống, nhưng ta dù sao chột dạ, sợ người nhà phát hiện, cho nên ta tìm cái cớ thường trú ở đây, mỗi tuần về nhà một hai ngày, thăm con cháu một chút, ta đã thỏa mãn rồi.”
Nói xong, quỷ thi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, “Nói ra đại pháp sư không tin, bởi vì ta chưa trải qua tử vong quá độ, trực tiếp trở thành quỷ thi, cho nên các phương diện ký ức đều còn, tư duy cũng còn có, ta hết sức bảo trì thói quen sinh hoạt lúc còn sống: ăn cơm, ngủ, chính là lừa mình dối người, đem bản thân vẫn coi là con người.
Ài, chẳng qua ta có đôi khi nằm ở trên giường cũng nghĩ, tiếp tục người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, còn có ý tứ gì, cho dù sống một trăm năm, đến lúc đó thấy con cháu một người tiếp một người chết đi, càng thêm thống khổ mà.
Ta thậm chí nghĩ tới hồn lìa khỏi xác, đi âm ty đưa tin, nhưng lại sợ phán quan truy cứu trách nhiệm ta lưu lại nhân gian, cho nên mới không dám đi xuống...”
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ chín muồi, nhìn hắn nói: “Ngươi thế này xem như hợp tình hợp lý, ta đưa ngươi đi âm ty thế nào, viết cho ngươi một đạo phù, bảo phán quan không làm khó dễ ngươi, cứ theo lẽ thường luân hồi, thế nào?”
Quỷ thi vừa nghe, trên mặt lộ ra kinh hỉ, “Thật vậy sao, ta nguyện ý, ta thật sự nguyện ý, ta không muốn làm loại quái vật này...” Nói xong dập đầu bái.
Diệp Thiếu Dương cười một cái.