Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 324: Chương 324: Chương 324: Thiên Địa Tam Tài Trận




“Ta ở trong nhà cô ấy bày một cái ‘Thiên Địa Tam Tài Trận’, chờ Hồ Uy và tiểu quỷ của hắn đi điều nghiên địa hình, chỉ cần hắn đi, ta liền có thể phát hiện manh mối, chờ sư phụ ta tới.”

Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh vừa nghe, đều giật mình.

“Sư phụ cậu!” Tiểu Mã kêu lên, “Sư phụ cậu sắp tới? Sao tôi không biết!”

“Cần gì phải cho cậu biết?” Diệp Thiếu Dương trừng mắt với cậu ta một cái, nói với Vương Lương: “Ta mấy ngày tới sẽ ở trong nhà mai phục sẵn, thế nào cũng không đi, ngươi bên này có bất cứ tình huống nào, kịp thời nói cho ta biết.”

Nói xong nhổ xuống mấy sợi tóc cho hắn, Vương Lương như lấy được chí bảo đón lấy, giấu kỹ trên người, đứng dậy nói: “Đại pháp sư ngươi hiện tại đi đi, ta mở cửa cho ngươi, tránh cho Hồ Uy lát nữa trở về, chạm mặt sẽ không ổn.”

“Ta vẫn là đi cửa sổ đi, đối với việc hắn hoài nghi quan hệ ngươi và ta.” Diệp Thiếu Dương vẽ một đạo Định Thi Phù, “Sau khi ta đi, ngươi dán tại trên đầu, làm bộ trúng chiêu, không biết ta từng tới, bằng không ngươi an ổn không mất gì, dễ dàng dẫn tới hoài nghi.”

Vương Lương tiếp nhận linh phù, đưa bọn họ tới cửa sổ bên, Diệp Thiếu Dương giở lại trò cũ, đem thừng câu hồn tung lên, Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đi lên trước, sau đó bản thân cũng lên, lục tục nhảy đến bên ngoài.

Quỷ thi chờ bọn họ rời khỏi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh, đem Định Thi Phù ném xuống đất, dùng chân nghiền thành phấn.

Nán lại lâu ở nơi quỷ khí tràn ngập, đột nhiên đi ra, cảm giác không khí bên ngoài phi thường tốt.

Diệp Thiếu Dương liên tục hít sâu vài cái, quay đầu nhìn Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đang tính mở miệng nói chuyện, nói: “Hiện tại cái gì cũng đừng hỏi, đi tìm chị Vũ Tình trước.”

Hai người đành phải không nói lời nào, theo hắn vòng qua căn nhà tầng nhỏ, tới trên đường ngoài cửa chính, liếc một cái nhìn thấy Tạ Vũ Tình và Kỳ Thần đứng ở dưới đèn đường, đi qua gặp mặt.

Tạ Vũ Tình đánh giá cao thấp hắn một cái, nhíu mày nói: “Làm như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên quần áo mình dính rất nhiều máu đen, nhún vai, “Còn có thể làm gì, làm phép. Đúng rồi chị sao lại ở đây?”

“Cậu xuống tầng hầm ngầm không bao lâu, Hồ Uy đã trở lại, chị sợ hắn sẽ đi vào thấy các ngươi, đem các cậu chặn ở bên dưới, cho nên chạy tới đây, tìm cái cớ đem hắn đuổi đi.” Tạ Vũ Tình hướng hắn nháy nháy mắt, “Cảm ơn chị như thế nào?”

“Như thế nào cũng được, lấy thân đền đáp cũng được.” Diệp Thiếu Dương cười cười, vượt ở trước khi cô nổi bão hỏi, “Nói chính sự trước, đi chung với Hồ Uy là người nào?”

“Một người mặc đồ trắng.” Kỳ Thần cướp nói, “Nam nhân, nhìn không ra tuổi, bộ dáng... Ồ, ta hình như nhớ không nổi hắn bộ dáng thế nào, đội trưởng Tạ chị không phải vụng trộm chụp một tấm sao, lấy ra nhìn xem.”

Tạ Vũ Tình lấy ra điện thoại, lôi ra ảnh chụp, vừa thấy liền trợn tròn mắt, cầm di động ngây người ra.

Diệp Thiếu Dương ghé lên nhìn, trên ảnh chụp có hai người, bên trái là Hồ Uy, bên phải... Chỉ có một bộ trường bào có mũ, còn là bán trong suốt, bay ở không trung.

“Đây là chuyện gì!” Kỳ Thần kêu lên.

“Quả nhiên là hắn...” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm.

“Máy chụp bình thường, có thể chụp được quỷ hồn không nhìn thấy, nhưng mắt thấy được tà linh, máy ảnh lại không chụp được.”

“Cậu là nói... Nó là tà linh?” Trong mắt Tạ Vũ Tình xẹt qua một tia sợ hãi, nhíu mày lại, một lát sau nói, “Chị hình như cũng không nhớ nổi nó bộ dáng thế nào... Nghe ý tứ vừa rồi của cậu, cậu từng gặp nó?”

Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nói: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, trở về nói sau.”

Tạ Vũ Tình ở phía trước dẫn đường, tới đầu phố, tìm được xe cảnh sát đỗ ở ven đường, mọi người lục tục lên xe, Tạ Vũ Tình điều khiển, Diệp Thiếu Dương bảo cô lái xe tới nhà Trang Vũ Ninh, sau đó quay đầu, nói với Kỳ Thần: “Nhà cậu ở đâu, đưa cậu trở về trước.”

Kỳ Thần gãi đầu nói: “Tôi muốn đi chung với mọi người, kiểu tróc quỷ hàng yêu, ngầu bao nhiêu chứ.”

Diệp Thiếu Dương buồn bực không thôi, hướng hắn cười cười, “Đêm nay không được, cậu theo chúng tôi, rất nguy hiểm, để hôm khác tôi bắt tiểu quỷ, dẫn cậu đi qua đã ghiền.”

“Vậy được rồi, một lời đã định, Thiếu Dương ca.” Kỳ Thần rất hưng phấn.

Kỳ Thần báo địa chỉ, cách nơi này không xa lắm, rất nhanh đã tới nơi, trước khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương tặng cho hắn một chuỗi bùa hộ mệnh, Kỳ Thần cao hứng phấn chấn nhận lấy, xuống xe rời khỏi.

“Hắn sẽ có nguy hiểm hay không?” Tạ Vũ Tình nhìn bóng lưng Kỳ Thần, nói, “Ý tứ ta là, Hồ Uy gì đó kia, hắn không có cách nào đối phó ngươi, sẽ trả thù người bên cạnh cậu hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Không có đạo lý này, pháp sư tà tu, trừ phi cần thiết, bình thường sẽ không lạm sát kẻ vô tội, chung quy cần chừa chút đường lui cho bản thân.”

“Đường lui gì?”

“Pháp sư một khi tà tu, đã trái với thiên đạo, sau khi chết nếu tiến vào âm ty, khẳng định phải bị phạt, cho nên sau khi bọn họ chết, bình thường sẽ vật vờ ở nhân gian, tiếp tục tà tu, chúng ta xưng gọi loại này là tử linh pháp sư, mặc kệ là giới pháp thuật hay là âm ty, đều sẽ nghĩ cách truy bắt bọn họ, nhỡ đâu bị bắt được, sẽ căn cứ số người bọn họ từng hại đi định tội.

Cho nên, trừ phi tu luyện cần thiết hoặc là báo thù vân vân, bọn họ trên cơ bản sẽ không lạm sát kẻ vô tội, bởi vì ai cũng nói không chắc mình có phải có một ngày sẽ bị bắt tới âm ty hay không, không cần thiết vô cớ giết người, gia tăng hành vi phạm tội cho bản thân.”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, “Hiểu rồi.”

Lúc lái xe qua phố chợ đêm, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã xuống xe, mua một ít đồ nướng cùng thức ăn nhanh, sau đó cả xe chạy đến nhà Trang Vũ Ninh.

Tiến vào phòng khách, Trang Vũ Ninh trực tiếp ngồi bệt ở trên sô pha, hơi áy náy nói: “Em hiện tại chân mềm nhũn rồi, tinh thần cũng... Không tốt lắm, chờ em nghỉ ngơi một lúc, lại pha trà cho mọi người.”

Diệp Thiếu Dương vung tay lên, “Không cần, bọn anh tự mình động thủ, Tiểu Mã, rót chút nước.”

Tiểu Mã vừa đi về phía máy uống nước, vừa bất mãn nói: “Cái này cậu kêu là tự mình động thủ?”

Tiểu Mã rót mấy chén nước ấm, đưa chén cho mỗi người. Trang Vũ Ninh tựa vào trên sô pha, uống chút nước ấm, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, lẩm bẩm: “Tình huống hôm nay... Thật sự là làm em sợ muốn chết, sớm biết em đã không đi, em bây giờ còn cực sợ, buổi tối khẳng định sẽ gặp ác mộng.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, “Anh dạy cho em một đạo Tĩnh Tâm Chú, niệm một lần rồi ngủ, cam đoan không gặp ác mộng.”

Tạ Vũ Tình không thể nhìn nổi nhất bộ dạng này của hắn, lườm nói: “Đợi trở về phòng chậm rãi dạy đi, nói chính sự trước, trước tiên nói về tình huống của cậu đêm nay.”

Diệp Thiếu Dương ăn xiên đồ nướng, đem tình hình buổi tối đại khái nói một lần, lại bảo Tiểu Mã cho cô xem các ảnh chụp.

Tạ Vũ Tình xem xong ảnh chụp, giật mình không thôi, “Trộm cắp thi thể cũng là phạm pháp, chỉ riêng chuyện này, tôi đã có thể đem hắn bắt lại chậm rãi thẩm vấn, Tiểu Mã cậu đem ảnh chụp truyền hết cho tôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chị không thể bắt hắn, ít nhất hiện tại không thể bắt, nếu không sẽ chỉ quấy rầy kế hoạch của tôi, những bức ảnh này chị lưu trữ, tương lai nếu cần cảnh sát các chị phối hợp hành động mà nói, chị cứ lấy làm chứng cớ lấy cho thượng cấp của các chị xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.