Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 331: Chương 331: Chương 331: Quỷ sinh tiền




Sau khi cảm giác không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương đem bộ mặt nó hướng xuống dưới đặt ở trên mặt bàn, đem một tờ linh phù xé ra mấy mảnh giấy nhỏ, bịt lỗ mồm mắt mũi, sau đó cầm lấy các chai chai lọ lọ trên bàn, sau khi mở ra đem chất lỏng bên trong đổ vào, có cái đổ xuống hơn nửa bình, có cái chỉ cần một chút.

Có một số đựng trong cái chai là bột phấn, Diệp Thiếu Dương chỉ dùng ngón út khêu lên, lại búng hướng trong bát, nắm giữ độ lượng.

Mã Thừa tuy không hiểu, nhưng thấy một màn này, cũng nhẹ nhàng gật đầu, biết công phu đều ở trên đây.

Thời điểm cuối cùng đem nhọ nồi và trư sa đổ vào, chất lỏng trong khuôn đúc lập tức sôi trào lên, bốc lên một làn khí trắng.

Diệp Thiếu Dương lập tức một tay nhấc khuôn đúc, không ngừng lay, đồng thời đem ngọn nến cầm trong tay, đối với vị trí khác nhau, cho trình độ và thời gian nung khác nhau.

Mã Thừa ghé lên xem, phát hiện chất lỏng trong khuôn đúc đang không ngừng nguội, đọng lại, hình thành một loại màu hơi ngả vàng.

Đợi toàn bộ chất lỏng đều đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, hướng Mã Thừa cười cười, đưa tay nắm một góc khuôn đúc, nhẹ nhàng xé, là một tấm da phi thường mềm mại, độ dày không đều.

Diệp Thiếu Dương soi gương đồng, đem nó dán ở trên mặt, sửa sang lại một phen, ngẩng đầu, hướng Mã Thừa nở nụ cười. “Thế nào?”

Mã Thừa kinh ngốc ngay tại chỗ, nhìn kỹ, tấm da làm ra này, thế mà lại hoàn toàn giống màu da nhân loại bình thường, mấu chốt nhất là không cứng nhắc:

Màu sắc trên trán trắng một chút, chỗ khuôn mặt hơi có chút đỏ, phía dưới vành mắt thì hơi đen, tất cả giống như thật, khiến người ta kinh ngạc than thở nhất là, trên mặt còn có mấy tàn nhang nhỏ màu nâu.

Mã Thừa đưa tay sờ sờ, nói: “Những tàn nhang này làm sao mà giống như thật vậy?”

“Đây là trư sa, cố ý trầm tích một chút chưa tan ra, đây chính là công phu.” Diệp Thiếu Dương đắc ý cười lên, thuật dịch dung này mình từ nhỏ đã luyện, vì là chơi vui, kinh nghiệm trên rất nhiều chi tiết cũng là bản thân từng chút một mò mẫm ra.

Mã Thừa lại từ bên cạnh đánh giá một phen, hoàn toàn nhìn không thấy dấu vết viền da người dán lên, đưa tay sờ mới sờ được, lại lui ra phía sau nhìn nhìn, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra là giả! Nhưng... Chỉ có ba phần chênh lệch với gương mặt ngươi ban đầu, ngươi vì sao không tìm mặt người khác để dùng?”

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Hình dạng mặt mỗi người không giống nhau, tựa như ta da người này, dán ở trên mặt ngươi, nhìn qua cũng như là thật, nhưng sẽ có khoảng trống, thời điểm ngươi nói chuyện hoặc cười, vẻ mặt mất tự nhiên, rất dễ dàng làm người ta hoài nghi. Cho nên ta trước đó mới nói, thuật dịch dung không có thần kỳ như ngươi tưởng tượng, ta lấy hình dạng mặt mình làm khuôn đúc, cắt giảm, tựa như phẫu thuật thẩm mỹ, nhiều nhất thay đổi ba bốn phần dung mạo, không thể nhiều hơn nữa.”

Mã Thừa giật mình gật gật đầu, “Vậy ngươi thế này đi qua, sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”

“Bọn hắn vốn chưa từng thấy ta ở khoảng cách gần, không nhận ra được. Nhưng quan trọng nhất vẫn là ấn tượng đầu tiên.” Diệp Thiếu Dương nói xong, từ trong ba lô lấy ra một bộ quần áo, cùng một bộ tóc giả, nói với Mã Thừa: “Có chỗ để thay không?”

Mã Thừa nhún nhún vai, “Thay ở ngay đây đi, đều là nam nhân sợ cái gì.”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng thay một bộ áo sơmi và quần rộng phong cách khác hẳn quần áo mình mặc, đem tóc giả đeo vào, bộ tóc giả này so với tóc chính hắn dài hơn chút, cũng thưa thớt một chút, sau đó hướng gương đồng soi soi, như là một nam sĩ thành thục ngoài ba mươi tuổi.

Mã Thừa gật đầu khen: “Đúng vậy, bộ dạng này nhìn qua hoàn toàn như là một người khác rồi.”

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý, Mã Thừa lại bỏ thêm một câu, “Tuy rất giống người thật của ngươi, nhưng so với người thật của ngươi đẹp trai hơn nhiều.”

Đệch! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, đem đồ trên bàn trà thu thập lại, bỏ vào trong ba lô, nói: “Ngươi nếu không có việc gì, chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Mã Thừa gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, hướng mỹ nữ chân dài luôn canh gác ở ngoài cửa nói: “Đem xe số một lái ra.”

Mỹ nữ vội vàng gọi điện thoại cho lái xe, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, hướng mình cười cười, ngây ra ngay tại chỗ: mình luôn luôn canh ở cửa, người nọ là đến đây lúc nào? Tiểu soái ca quê mùa lúc trước đâu?

Ngoài cửa lớn khách sạn, một chiếc xe hơi màu đen đỗ, ngoại hình giản lược, nhưng nhìn qua lại cực kỳ sa hoa, lái xe rất cung kính kéo cửa xe, mời Mã Thừa lên xe.

“Ta tự lái xe, Diệp tiên sinh ngươi ngồi đây.” Chờ Diệp Thiếu Dương lên xe, Mã Thừa đem túi đeo tay của lái xe đoạt lấy, sau khi lên xe ném cho Diệp Thiếu Dương, “Đem ba lô của ngươi đặt trên xe đi, lấy cái bao này, nguyên bộ một chút với bộ trang phục này của ngươi.”

Trên đường lái xe tới phố Nam Cốc, Mã Thừa nói: “Thật ra ta đã sớm nghe nói Dưỡng Nhân Đường này, có người từng nói với ta việc này, nhưng ta không có hứng thú đối với nuôi tiểu quỷ, cho nên chưa hỏi thăm.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ngươi có tiền như vậy, không cần thiết nuôi tiểu quỷ.”

Mã Thừa ưu thương thở dài, “Tiền nhiều, phiền não cũng nhiều, có đôi khi thật muốn làm người thường, tự do tự tại.”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, “Có thể không làm ra vẻ không?”

Mã Thừa cười to lên.

“Đến lúc đó, ngươi dựa theo kế hoạch của ta tiến hành, nhớ rõ cần cái đắt nhất, tiền mà nói... Ngươi trả trước, chờ sau khi sự việc kết thúc, ta cam đoan kiếm về cho ngươi.”

“Việc nhỏ.” Mã Thừa không thèm để ý nói.

Chờ lúc đèn đỏ, trong miệng Mã Thừa lẩm bẩm: “Quỷ Đăng Lung, Xích Dương Tử, Đảo Sinh Liên, Kim Tiền Thảo... Là những cái này nhỉ, đây là ai làm ra danh từ nhàm chán như vậy?”

“Đây là tàng đầu thiết khẩu, không bàn mà hợp bốn chữ ‘Quỷ sinh tiền’.” Diệp Thiếu Dương nói, “Bọn họ làm loại mua bán này, khẳng định cần làm thần bí một chút. Nói ngươi thuộc lòng rồi chứ, có thể thành công hay không, phải trông vào ngươi.”

“Chuyện nhỏ.” Mã Thừa vẫn là câu này.

Lái xe đến đầu phố Nam Cốc, hai người dừng xe đi xuống, đến thẳng tiệm thuốc Đông y “Dưỡng Nhân Đường”.

Cửa tiệm mở rộng, hai người âm thầm hít vào một hơi, đi vào sảnh tiệm.

Quỷ thi kia... Vương Lương giống ngày hôm qua, ngồi ở phía sau quầy nghe đánh giá sách, ngủ gà ngủ gật. Hai người vào nhà, hai tiểu quỷ kia lập tức bò lên, con nọ quan sát Mã Thừa rất nhanh đã chuồn mất, con kia trên người Diệp Thiếu Dương lại ghé vào trên lưng hắn không đi.

Trước khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương cố ý ẩn giấu cương khí trong cơ thể, nhưng vẫn để lại một tia khí tức pháp sư, cố ý chưa ẩn đi, cái này cũng là quyết định sau khi hắn cân nhắc kỹ càng —— Hồ Uy là pháp sư, đối với khí tức pháp sư so với quỷ yêu còn mẫn cảm hơn, mình che giấu thành công còn tốt, chẳng may bị hắn phát hiện một tia khí tức, vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên dứt khoát lưu lại một tia khí tức để hắn phát hiện, chỉ cần mình biểu hiện không có vấn đề, ngược lại càng dễ dàng tranh thủ tín nhiệm hơn.

Mã Thừa nhẹ nhàng gõ vang quầy, Vương Lương đứng lên, đánh giá Mã Thừa một cái, vừa muốn mở miệng, liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang kích động xua đuổi tiểu quỷ, kinh ngạc một phen, nhìn bộ dáng hắn luống cuống tay chân, âm thầm cười lạnh một tiếng, pháp sư nho nhỏ cũng dám đến nơi này, lập tức ho khan một tiếng, tiểu quỷ kia lập tức từ trên vai Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, trước khi tiến vào quầy, còn hung tợn nhìn hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.