Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 332: Chương 332: Chương 332: Lại có thể là đồng môn




Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, kinh hoảng vỗ vỗ ngực. Tất cả cái này đều bị Vương Lương xem ở trong mắt, đánh mất sự hoài nghi trong lòng, ánh mắt chuyển qua trên người Mã Thừa, dùng thanh âm khô khan hỏi: “Tiên sinh bốc thuốc?”

“Xem bệnh.”

Vương Lương hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hỏi: “Bệnh gì?”

“Tâm bệnh.”

“Trị như thế nào?”

“Một chén Quỷ Đăng Lung, hai miếng Xích Dương Tử, ba căn Đảo... Đảo cái gì nhỉ, tứ vị Kim Tiền Thảo.” Mã Thừa gãi gãi đầu.

Diệp Thiếu Dương cạn lời ngay tại chỗ, phen này xong rồi, ngay cả thiết khẩu cũng không thuộc, đối phương khẳng định không dám tiếp đãi.

Quả nhiên, Vương Lương cười cười mấy tiếng nói: “Xin lỗi, tiểu điếm không có những vị thuốc này.”

Mã Thừa vừa nghe liền sốt ruột, “Ngươi nói tiếp thiết khẩu đi, ta nhất thời không nhớ được, có biện pháp nào.”

Diệp Thiếu Dương ngất mất, thiết khẩu nếu có thể nói rõ như vậy, còn cần thiết khẩu làm gì?

Người như vậy, Vương Lương cũng là lần đầu tiên gặp được, đáy lòng buồn cười, có ý trêu đùa hắn một chút, hỏi: “Lấy thuốc gì làm dẫn?”

Đây là hỏi hắn là người nào dẫn đến, Mã Thừa đáp: “Không tiện nói, ngươi chỉ cần biết, ta là đến bàn việc làm ăn là được.”

Vương Lương lắc đầu, “Nói thẳng đi, ngươi một hỏi ba không biết, ta nếu là tiếp đãi ngươi, đó là ta không tận chức trách, ngài đi đi.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, kế hoạch vốn đã làm tốt, kết quả chỉ bởi vì Mã Thừa quên lời, làm hỏng hết, lập tức bắt đầu cân nhắc biện pháp bổ cứu.

Lúc này, Mã Thừa thay đổi nét mặt, hướng Vương Lương cười cười, nói: “Ta không biết thiết khẩu gì cả, ta cũng không thích làm việc theo tiết tấu người khác, cho ngươi mười lăm phút đồng hồ, mười lăm phút đồng hồ Hồ Uy không đến, tiệm này có thể đóng cửa, ta nói rồi đó.”

Vương Lương nhíu mày lại, “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào ta họ Mã.”

“Ngươi... Tên là gì?”

“Không cần hỏi, Thạch Thành, chỉ có một nhà ta họ Mã.” Mã Thừa nhẹ nhàng gõ quầy một cái, dùng một loại ánh mắt không giận mà uy nhìn hắn.

Vương Lương tuy là quỷ thi, nhưng có được tư duy cùng cảm giác của người sống, lập tức từ trong vẻ mặt của Mã Thừa cảm nhận được một loại khí tràng cường đại.

Sau khi đối diện Mã Thừa vài giây, Vương Lương cái gì cũng chưa nói, xoay người rời khỏi quầy, theo cầu thang leo lên.

Vài phút sau, Hồ Uy mặc áo dài đi xuống.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương đối mặt với hắn, bắt đầu nghiêm túc đánh giá, Hồ Uy hai hàng lông mày nối liền, nét mặt có một vầng thanh khí mờ nhạt, chỉ riêng một điểm này, đã tiết lộ thân phận tà tu pháp sư của hắn. Ánh mắt hắn trong trầm ổn lộ ra một tia hung ác nham hiểm, nói rõ bản tính là người giả dối độc ác.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, loại hung nhân tướng mạo này, thật sự rất ít gặp.

Hồ Uy nhìn Mã Thừa một cái, kinh ngạc một phen, lập tức lộ ra nụ cười, cách thật xa đã vươn tay, “Mã công tử, khách quý khó gặp!”

Mã Thừa chưa bắt tay với hắn, mỉm cười, “Ngươi biết ta.”

“Thạch Thành Mã công tử, dám không biết sao.” Hồ Uy quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Vị này là?”

“Một người bạn của ta, họ Dương, là một vị âm dương sư.”

Đây là điều Diệp Thiếu Dương dạy hắn nói, bày rõ thân phận mình trước, làm Hồ Uy ngược lại sẽ không hoài nghi.

“Âm dương sư, không tồi, không tồi.” Hồ Uy tiến lên bắt tay với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cố ý rất giả bộ cười cười, nói: “Ngươi nơi này có thứ không sạch sẽ, ta sợ dính vào trên người Mã thiếu gia, cho nên đi cùng với hắn.”

Hồ Uy vừa nghe liền bình thường trở lại, xem ra Mã Thừa là lo lắng ở đây gặp chuyện, cho nên tìm âm dương sư đi cùng, lập tức cười nói: “Dương huynh đệ nói đùa rồi, ta nơi này mỗi ngày quét tước, rất sạch sẽ, lầu hai càng thêm sạch sẽ, mời!” Nói xong tiến lên thân thiết kéo chặt tay Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm giác được một luồng cương khí cường đại, theo huyệt vị cánh tay mình tiến vào, nhanh chóng vận lên cương khí phong tỏa chặn lại, kết quả dễ dàng sụp đổ, thân thể run lên, lảo đảo.

Hồ Uy thu liễm khí tức, hướng hắn tủm tỉm cười. “Cầu thang này của ta tương đối dốc, Dương huynh đệ cẩn thận.”

Diệp Thiếu Dương nghe ra đây là một câu uy hiếp, lập tức làm bộ như buồn bực hơn nữa xấu hổ, khẽ hừ một tiếng.

Trên lầu hai, là một gian phòng khách trang hoàng kiểu Tàu, không có cửa sổ, nhưng ánh đèn dư thừa, sáng như ban ngày.

Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá, phòng trang hoàng phi thường có chú ý, mấy bộ bình phong, ngăn thành mấy gian nhỏ, mỗi một gian đều bày bàn trà cùng mấy cái ghế tựa, nói rõ nơi này thường xuyên chiêu đãi nhiều người.

Hồ Uy mang hai người tới trước bàn trà góc trong cùng ngồi xuống, tự mình pha ấm trà, nói chuyện phiếm vài câu, Mã Thừa cắt vào chính đề: “Ta là nghe một người bạn nói về chỗ này của ngươi, theo quy củ là cần báo danh phải không, nhưng người bạn này của ta, tên không có tiện lộ ra.”

Hồ Uy lập tức cười nói: “Mã công tử nói đi đâu vậy, quy củ là cho người bình thường, ngươi tới chỗ ta còn cần quy củ, tiệm nhỏ này của ta còn muốn mở nữa hay không?”

“Sảng khoái, nói thẳng đi, ta cần một con Kumanthong.”

“Ồ? Mã công tử cầu cái gì?” Hồ Uy bất động thanh sắc hỏi.

“Cầu trái tim của một cô nương.”

Hồ Uy hiển nhiên không tin, “Lấy thân phận Mã công tử, cô nương thế nào không theo đuổi được?”

Mã Thừa nhún vai, “Chu gia đại tiểu thư.”

Hồ Uy cười to, “Thạch Thành dám từ chối Mã công tử theo đuổi, sợ cũng chỉ có Chu tiểu thư, môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối mà.”

Mã Thừa cũng cười cười, “Lúc trước ta đã biết ngươi, chẳng qua một mực chưa chú ý, bởi vì ngươi cũng biết, ta không có chuyện gì, cần dựa vào tiểu quỷ đi hỗ trợ, nhưng chuyện này... Nói ra ta cũng không sợ ngươi cười, ta dùng mọi cách, vẫn không theo đuổi được nàng, hiện tại có chút nản lòng thoái chí, đến chỗ ngươi thử thời vận, có thể làm được không?”

Hồ Uy nói: “Mã công tử ngươi không hiểu đối với tiểu quỷ, thứ này giống với phong thuỷ, chỉ có thể mượn vận, cũng không thể trực tiếp hoàn thành chuyện gì...”

Mã Thừa nói: “Ta trước khi đến hỏi thăm rõ rồi, có một loại tiểu quỷ, có thể giúp người ta thực hiện nguyện vọng, ta không hiểu lắm, cho nên tới hỏi một chút.”

Hồ Uy cười nói: “Đó là đồn bậy, không có chuyện đó.”

“Thực không có?”

“Thực không có, bằng không Hồ mỗ dám không cống hiến sức lực sao.”

Mã Thừa thất vọng thở dài, nói: “Được rồi, vậy ngươi cho ta một con trước rồi nói sau, ta cho ngươi tám mươi vạn trước, được hay không cứ như vậy đi, khi nào chuẩn bị xong?”

“Cho ta ba ngày đi.” Hồ Uy cười cười, “Kumanthong nho nhỏ, không đáng nhiều tiền như vậy, Hồ mỗ tặng miễn phí một con cho Mã công tử, coi như kết giao người bạn, mong Mã công tử nể mặt.”

Mã Thừa nhìn hắn, ngầm hiểu gật gật đầu, “Nói vậy đi, tương lai ở Thạch Thành có chuyện gì, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”

Diệp Thiếu Dương thấy sự tình như vậy, vì thế mở miệng hỏi: “Gặp núi không phải núi, gặp nước không phải nước, Hồ tiên sinh đánh ở đâu?”

Hồ Uy cười cười: “Nhân giả nhạc sơn, Hồ mỗ là Mao Sơn đệ tử.”

Mã Thừa nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Thiếu Dương lập tức toát ra vẻ mặt kinh ngạc, “Không thể nào, Hồ tiên sinh, ta tuy bản lãnh không ra sao, nhưng ta vừa vặn là Mao Sơn ngoại môn đệ tử, ta sao mà... Chưa bao giờ gặp Hồ sư huynh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.