Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 333: Chương 333: Chương 333: Bát quái nhị sinh tướng




“Ta là nội môn đệ tử, cực ít rời khỏi hậu sơn, nơi đó, là ngoại môn đệ tử không vào được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Cái đó thì đúng, chẳng qua, ta ít nhất cũng nên từng nghe nói danh hiệu Hồ tiên sinh...”

Hồ Uy cười nhẹ, khoát tay, trong tay áo bay ra tám đồng tiền, ở trước mặt Diệp Thiếu Dương bay một vòng, bốp bốp bốp rơi ở trên bàn trà, bày ra một hình dạng đặc thù, tám đồng tiền, đồng nào cũng phát ra một luồng sáng màu vàng.

“Bát quái nhị sinh tướng!” Diệp Thiếu Dương hô lên.

Hồ Uy cười cười, “Bát quái nhị sinh tướng, là pháp thuật tương đối thô thiển trong Mao Sơn nội môn, ngoại môn đệ tử các ngươi tuy không biết, ít nhất cũng nên từng thấy chứ.”

“Từng thấy, từng thấy, chào sư huynh, tiểu đệ đắc tội!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy chắp tay, biểu hiện hoảng hốt, trong lòng lại kinh hãi không thôi, gã này thế mà lại biết bát quái nhị sinh tướng, đây chính là nội môn bí pháp Mao Sơn, không có đạo lý ngoại truyền, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Diệp Thiếu Dương quyết định mạo hiểm thử hắn một phen: “Hồ sư huynh, ta nghe nói, gần đây Mao Sơn ta Diệp Thiếu Dương sư huynh cũng đến Thạch Thành, xin hỏi hắn ở nơi nào, gặp mặt ngài hay chưa?”

Hồ Uy nhíu mày một cái, “Ngươi biết Diệp Thiếu Dương?”

“Không biết, ta chỉ từng nán lại ở Mao Sơn vài năm, nào có cơ hội gặp hắn, ta nếu là biết hắn, vậy cũng nên biết ngươi.”

Hồ Uy nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt trầm tĩnh lại, nói: “Không sai, hắn là sư đệ của ta, chúng ta quan hệ rất tốt.”

Diệp Thiếu Dương thật muốn nhổ vào mặt hắn ngay tại chỗ.

Hồ Uy tựa như không muốn nói đến chuyện này, tìm đề tài dẫn dắt rời đi, không đàm luận việc sư môn nữa, nói chuyện phiếm một hồi, Mã Thừa đứng dậy cáo từ, Hồ Uy tiễn bọn họ xuống lầu, vừa tới đầu cầu thang, một đại hán hát đi lên, gặp được Mã Thừa và Diệp Thiếu Dương, nở nụ cười.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động một cái, mặt hàng này sao có thể xuất hiện ở đây?

Hồ Uy vỗ bả vai người nọ một cái: “Giới thiệu một chút, vị này là bạn tốt của ta, Tứ Bảo pháp sư đến từ Ngũ Đài Sơn.” Sau đó giới thiệu trái lại.

Tứ Bảo pháp sư cực kỳ nhiệt tình bắt tay với Mã Thừa, cũng bắt tay Diệp Thiếu Dương một chút.

Đơn giản khách sáo hai câu, Mã Thừa mang Diệp Thiếu Dương rời khỏi, ra khỏi cửa tiệm, đi bộ rời đi.

Hồ Uy tới trước quầy, hỏi kỹ tình cảnh hai người Vương Lương Mã Thừa vào, hơn nữa là vẻ mặt vị “Dương huynh đệ” kia ngay lúc đó, Vương Lương nói hắn bị tiểu quỷ dây dưa quẫn bách, Hồ Uy khinh miệt cười cười, nói: “Những kẻ có tiền này, cái gì cũng không hiểu, tùy tiện một tiểu nhân vật, cũng thờ như pháp sư.”

Vương Lương cười khan hai tiếng, thật cẩn thận hỏi: “Hồ tiên sinh, phía dưới... Hôm qua huyết thi đã chết, cần đề phòng chút hay không?”

Một đôi tay Hồ Uy nắm thành vuốt ưng, như tia chớp chộp vào mặt Vương Lương, nhắm mắt, trong miệng thầm đọc chú ngữ, ngũ quan Vương Lương lập tức thống khổ vặn vẹo hẳn đi, một luồng hồn phách rời cơ thể, bị hắn thu vào lòng bàn tay, xoay quanh ở trong một mảng cương khí, một lát sau, bàn tay Hồ Uy chấn động, đem hồn phách đưa trả đến trong cơ thể hắn, mở mắt, Vương Lương ngã ngồi ở trên ghế, thở hổn hển.

Hồ Uy tán thưởng nhìn hắn một cái, “Ngươi chưa phản bội ta, nói như vậy, Diệp Thiếu Dương thật sự bị ngươi lừa rồi, tốt lắm.”

Vương Lương không để ý thống khổ bị sưu hồn, nịnh nọt gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, hắn còn cho ta một dúm tóc của hắn, nếu hắn có động hướng gì, sẽ nói cho ta biết.”

“Vậy thì không có vấn đề, đã có thời gian, ta sẽ đào cái hố thật tốt để cho hắn nhảy, để hắn kiến thức một phen, cái gì là Mao Sơn bí pháp thật sự.” Hồ Uy nhìn hắn cười cười, “Từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi buổi tối vào tầng hầm ngầm, nơi đó quỷ khí nồng đậm hơn một chút.”

Vương Lương mắt sáng ngời, chắp tay nói: “Cảm ơn Hồ tiên sinh!”

Hồ Uy nhìn thoáng qua Tứ Bảo pháp sư một mực đứng ở bên cạnh, “Pháp sư, cái này còn cần ngươi hỗ trợ, có ngươi và Bạch công tử, đối phó Diệp Thiếu Dương, ta có nắm chắc hơn.”

Tứ Bảo pháp sư sờ đầu, cười ha ha nói: “Ba người chúng ta liên thủ, mặc hắn là đạo môn Thiên Sư, cũng chết chắc rồi.”

Vì sợ bị theo dõi, hai người chưa xuống xe, Hồ Uy đem xe lái mãi đến trên cây cầu lớn ở bờ sông, nơi này tầm nhìn trống trải, dưới cầu chính là nước sông cuồn cuộn, ngay cả một con thỏ cũng không giấu được.

Mã Thừa lúc này mới dừng xe, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, trầm ngâm không nói.

“Ta nói, Hồ Uy kia, thật là sư huynh đệ của ngươi?” Mã Thừa thấy hắn cả buổi không nói lời nào, hỏi.

Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Sao có khả năng, sư huynh đệ của ta có mấy người ta còn không biết sao.”

“Vậy hoặc là, là sư huynh đệ nào đó của ngươi, ở bên ngoài thu đồ đệ?”

“Đừng đoán mò, không có khả năng, ta chỉ một sư huynh, mất tích đã nhiều năm, đại khái đã sớm không ở nhân gian, nào có đồ đệ gì?”

“Vậy lúc trước ngươi cũng nói, hắn dùng Mao Sơn pháp thuật của các ngươi, chuyện này lại là thế nào?”

“Ta nào biết, ta đây không phải đang nghĩ sao.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chốc lát, vẫn không có manh mối.

Mã Thừa lại nhịn không được hỏi: “Ngươi nói một chiêu đó gọi bát quái cái gì phải không, bát quái không phải chỉ Mao Sơn các ngươi có chứ, hình như đạo sĩ đều dùng, không chừng là môn phái khác?”

“Bát quái nhị sinh tướng, chính là của riêng Mao Sơn.” Diệp Thiếu Dương ngoài miệng trả lời như vậy, vẫn theo lối suy nghĩ của hắn suy nghĩ một phen, đột nhiên, cả người như điện giật run lên, vỗ ót, “Ta biết chuyện là thế nào rồi! Không sai, đệch, thằng cha này là Mao Sơn Bắc tông!”

“Cái gì, nói rõ ràng chút?”

Diệp Thiếu Dương lại nghiêm túc suy nghĩ một lần, càng thêm xác định phán đoán của mình, giải thích: “Cái này phải nói từ Mao Sơn khai tông lập phái, Mao Sơn tổ sư là Tam Mao Chân Quân: ba anh em Mao Doanh, Mao Cố, Mao Trung, ba anh em này ở Mao Sơn tỉnh Giang Nam khai tông lập phái, tu luyện đạo pháp, không ít năm nhỉ, về sau vùng Trung Nguyên chiến loạn, chết không ít người, lệ quỷ hoành hành, ba người đến tru quỷ.

Đi một chuyến này là mười năm, lúc ấy ở trên một ngọn núi nhỏ của tỉnh Huy Châu nước Hoài Nam cũng đã xây đạo quan, thu một đám đệ tử, truyền thụ đạo pháp, chờ sau khi đám đệ tử này trưởng thành lên, ba anh em liền đi, truyền thuyết là thăng tiên, chỗ này có chút bí văn người ngoài không biết, ta sẽ không nói, tóm lại từ đó về sau, liền hình thành Nam Bắc Mao Sơn tông, chúng ta Mao Sơn là nam tông, Hoài Nam Mao Sơn là bắc tông.

Về sau bắc tông có một chưởng môn không biết vì sao tiến vào tà đạo, phát minh rất nhiều pháp thuật tà tu, dần có thành tựu, đệ tử không muốn theo hắn lăn lộn hoặc chạy đi, hoặc bị giết, còn lại một ít đều là thông đồng làm bậy, bởi vì làm quá nhiều chuyện xấu, nam tông chúng ta phái người đến thanh lý môn hộ, tiêu diệt không ít, nhưng có mấy kẻ chạy khỏi sơn môn, vẫn luôn bí mật thu đồ đệ, tu luyện tà thuật.

Đám người đó xưa nay là kẻ địch chung của đạo môn, nhưng hành tung quỷ bí, giết không hết, nhưng nói đến cùng, bọn họ dù sao cũng là bắt nguồn từ Mao Sơn nhất mạch, rất nhiều Mao Sơn thuật truyền thống, bao gồm pháp thuật nội môn, bọn họ cũng đều biết.”

Mã Thừa nghe hắn nói xong, hỏi: “Bao gồm Hồ Uy trước đó dùng là bát quái cái gì đó phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.