Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 334: Chương 334: Chương 334: Một đánh bốn




Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đây là sự giải thích duy nhất ta có thể nghĩ đến.”

“Nếu là thật, ngươi có thể đánh thắng được hắn không?”

“Thử đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Đừng thử chứ.” Mã Thừa vừa nghe liền hấp tấp, “Ta hiện tại bị ngươi kéo xuống nước rồi, ngươi phải đánh thắng, bằng không ta cũng phải xui xẻo theo, nhớ kỹ, ta đây là đang giúp ngươi, ngươi không thể chơi xỏ ta.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thì ra ngươi cũng có lúc sợ.”

Mã Thừa nhún vai, “Ở Thạch Thành, mặc kệ là quan trường hay là ****, còn chưa có ai có thể khiến ta sợ, nhưng pháp sư thì khác, những thứ pháp thuật đó, ta một người bình thường không kháng được. Cho nên, ngươi phải đánh thắng hắn, ngươi nếu thua, ta là người đầu tiên phế ngươi trước.”

Diệp Thiếu Dương thấy hắn khẩn trương như vậy, cảm giác rất buồn cười, “Yên tâm đi, ta nếu là thua khẳng định bị giết, không cần ngươi động thủ, nhưng ngươi đến lúc đó cũng không sai biệt lắm, ha ha.”

Mã Thừa hoàn toàn cạn lời, hồi tưởng một phen tình huống ở tiệm thuốc Đông y, nhíu mày nói: “Đúng rồi, cuối cùng chúng ta đụng tới Tứ Bảo pháp sư kia, cũng là pháp sư?”

Nhắc tới Tứ Bảo pháp sư, Diệp Thiếu Dương cũng cười không nổi, gật đầu nói: “Kẻ này từng gặp mặt ta, là loại rất lợi hại, ta cũng không biết hắn vì sao làm đồng lõa của Hồ Uy, Quách sư huynh của ta hình như từng có qua lại với hắn, đợi ta đi tìm hắn hỏi một chút.”

“Hồ Uy, dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy, còn có tà linh áo trắng ngươi nói, hiện tại lại thêm tên pháp sư, chúng ta bên này... Chỉ một mình ngươi? Ngươi muốn mời mấy pháp sư lợi hại hay không, ta bỏ tiền cũng được, con bà nó, ta cũng không muốn bị ngươi hại chết.”

“Tạm thời không cần, ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta đi làm là được, ta cam đoan ngươi sẽ không gặp chuyện.” Diệp Thiếu Dương kiên định nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Sự tự tin của hắn, ít nhiều khiến Mã Thừa có chút sức mạnh, nghĩ nghĩ nói: “Hồ Uy không thu tiền của ta, nói rõ hắn muốn đặt quan hệ với ta, thế này dễ xử lý rồi, ta hiện tại chờ hắn liên hệ, sau đó lại thông báo ngươi.”

Diệp Thiếu Dương đem da mặt xé xuống, gãi gãi má, nói: “Có chút ngứa.”

Mã Thừa nhìn tấm “da mặt” mỏng giống như da mặt kia trong tay hắn, nói: “Còn có thể dùng không?”

“Đương nhiên có thể, bằng không tốn nhiều sức như vậy, chẳng lẽ để dùng một lần?” Diệp Thiếu Dương nói xong, đem da mặt thật cẩn thận cuộn lại, nhét vào trong một cái bình nhỏ đựng đầy nước, đập nắp kỹ, cất vào trong ba lô, thay quần áo mình lúc trước mặc, bảo Mã Thừa đem xe lái đến chỗ có thể xuống, cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, không có vấn đề, lúc này mới xuống xe rời đi.

Gọi taxi trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình mở cửa, lên đến lầu hai, phát hiện Trang Vũ Ninh không ở nhà, vì thế trở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lão Quách, hỏi hắn lai lịch Tứ Bảo pháp sư. Hắn nhớ rõ Lão Quách từng nói với mình, Tứ Bảo pháp sư tìm hắn chuyện thuê phòng.

“Khéo như vậy, đệ tìm ta hỏi thăm hắn, hắn cũng tìm ta hỏi thăm đệ.” Lão Quách buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Hắn hỏi thăm đệ?”

“Đúng vậy, chính là nửa giờ trước đi, hắn vừa gọi điện thoại cho ta, hỏi số điện thoại của đệ, ta đã cho hắn.”

“Hắn nói cái gì không?”

“Chỉ nói có vụ làm ăn quan trọng muốn bàn với đệ, nhắm chừng là tìm đệ cùng nhau khai quang?” Lão Quách cũng không biết chuyện Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương cũng không tính nói cho hắn.

Làm ăn... Mình cũng không phải người làm ăn, có vụ làm ăn gì phải bàn bạc?

“Hắn... Đợi một chút, hắn biết lai lịch của đệ?”

“Ồ, lần trước cùng nhau uống rượu thời điểm, ta đem ngươi để thấu, hắn bội phục thực, nói có cơ hội tìm ngươi hợp tác. Ta nói tiểu sư đệ, tiểu tử này nhìn nhân không sai, hơn nữa đàm luận khởi pháp thuật đạo lý rõ ràng, là cái có bản lãnh, nếu thực có cơ hội, tiểu sư đệ ngươi có thể lo lắng cùng hắn hợp tác.”

“Biết rồi, hắn còn nói cái gì không?”

“Không có, ta cho hắn số, bảo hắn tự đi tìm đệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sư huynh, đối với chi tiết của gã này, huynh biết được bao nhiêu?”

“Cái này sao... Hắn tự xưng là cư sĩ Ngũ Đài Sơn, theo học pháp sư gì gì đó, nhất thời không nhớ ra được, hắn đến Thạch Thành là vì tìm Âm Huyết Linh Chi, cái khác không biết.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Sư huynh, giúp đệ chút việc, vận dụng quan hệ của huynh ở giới pháp thuật, giúp đệ tra chi tiết một chút hắn, nếu thật sự cần thiết, huynh giúp đệ đi Ngũ Đài Sơn một chuyến, chuyện này phi thường quan trọng, đệ sẽ không khách khí với huynh.”

Lão Quách lập tức đáp ứng: “Tróc quỷ hàng yêu huynh không ổn, loại việc này tìm huynh là đúng rồi, có tin tức ta thông báo đệ.”

Dập điện thoại, trong đầu Diệp Thiếu Dương tràn ngập nghi vấn: vì sao mình vừa đối mặt với Tứ Bảo pháp sư, hắn liền hướng lão Quách hỏi thăm mình? Chẳng lẽ... Mình bại lộ rồi, bị hắn nhận ra?

Cẩn thận hồi tưởng một phen tình huống hai người gặp mặt, hình như chỉ nói một câu, cho nên, tuyệt đối không thể bại lộ, vậy thì càng kỳ quái, hắn rõ ràng là người của Hồ Uy, vô duyên vô cớ tìm mình nói chuyện làm ăn cái gì?

Suy nghĩ hồi lâu không có đầu mối, Diệp Thiếu Dương có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, khi nào con mẹ nó tróc quỷ cũng trở nên khó khăn như vậy, đoán đi đoán lại, các loại mưu kế đều dùng tới, so với cảnh sát phá án còn phức tạp hơn.

Trước khi trời tối, Trang Vũ Ninh trở về, Diệp Thiếu Dương lúc ấy đang xem tivi, quay đầu nhìn, mắt nhất thời sáng ngời: Trang Vũ Ninh hôm nay đã trang điểm, bộ dạng xinh đẹp, nhìn qua rất khác nàng lúc bình thường.

“Đẹp không?” Trang Vũ Ninh hướng hắn cười cười.

“Đẹp lắm.” Diệp Thiếu Dương thành thực nói.

“Em hôm nay đi tham gia hoạt động, cho nên trang điểm như vậy. Là em bình thường không trang điểm đẹp, hay là thế này đẹp?”

“Cái này sao... Đều đẹp cả.”

Trang Vũ Ninh cười cười, “Thế nào cũng phải chọn một cái chứ?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cảm giác vấn đề này rất khó trả lời, như thế nào cũng dễ dàng đắc tội với người, dứt khoát không trả lời.

Trang Vũ Ninh đề nghị ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiếu Dương cho rằng là đi phố ăn vặt phụ cận tùy tiện ăn một chút, kết quả sau khi rời nhà, Trang Vũ Ninh lái xe ra, sau khi lên xe, chạy mãi đến nội thành.

“Hôm nay mời anh ăn một bữa cơm, muốn ăn cái gì?” Trang Vũ Ninh hỏi.

“Tùy tiện, cái gì cũng được.”

“Được rồi, vậy chúng ta đi ăn đồ Tây.”

Diệp Thiếu Dương nuốt ngụm nước miếng, đồ Tây... Là cái tay nào cầm dao cái tay nào cầm dĩa để ăn?

Đến hàng đồ Tây, Trang Vũ Ninh bảo hắn tùy tiện gọi đồ ăn mình thích.

Diệp Thiếu Dương cũng không nói ra tùy tiện nữa, xem menu, tùy tiện gọi sườn bò phô mai, chưa từng ăn phô mai, hắn cho rằng đó là một gia vị bình thường, kết quả sau khi đưa lên, ăn phải nói là phát ngấy, còn phải giả bộ ăn ngon.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đại khái nói về tình huống qua lại với Hồ Uy, vốn tưởng Trang Vũ Ninh sau khi nghe xong sẽ càng thêm lo lắng, kết quả nàng chỉ hướng mình cười cười, nói: “Thiếu Dương ca xử lý là tốt rồi, em nghe mọi thứ anh an bài.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, cười nói: “Em như vậy cho anh áp lực rất lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.