Một tia sáng tím từ trong lỗ ba đồng tiền đúc mẫu lớn lao lên, như các lưỡi đao sắc, đem cổ tiểu quỷ xâm nhập kết giới cắt ra vô số vết thương, máu đen chảy ròng ròng.
Tiểu quỷ vừa thét chói tai, vừa tiếp tục chui vào trong, vung đôi tay lên, đem Trang Thái thoải mái vỗ bay ra, lắc lư nhìn Trang Vũ Ninh.
“Mụ mụ, cạc cạc cạc cạc...” Nó phát ra một đợt tiếng cười quái dị líu lo, đưa tay đi bắt Trang Vũ Ninh.
“Phành” một tiếng nổ vang, đầu tiểu quỷ nổ tung, máu thịt bay tung tóe.
Mọi người ngây ra một phen, lúc này mới nhìn thấy Tạ Vũ Tình một tay cầm súng.
Cô đã nổ súng!
Tiểu quỷ đối diện, bị nổ nát hơn phân nửa cái đầu, chỉ còn lại có non nửa khuôn mặt, còn có một con mắt buông ở bên trên, máu tươi đầm đìa, nhưng nó chưa chết.
Tiểu quỷ vẫn đứng ở nơi đó, non nửa khuôn mặt còn lại đong đưa, thịt nát trên mặt không ngừng mấp máy, một cái đầu mới trắng bóng từ bên dưới đội lên, rất nhanh mọc tới kích thước ban đầu.
Trên mặt trải rộng vết thương thật dài, bị dùng đường màu đen khâu lại với nhau, như các con rết ghé vào trên mặt, dịch nhờn màu xanh lục hướng ra phía ngoài chảy ra, nhìn qua khủng bố cùng ghê tởm nói không nên lời.
Cái đầu mới mọc ra này, dùng một loại ánh mắt oán độc nhìn thẳng vào Tạ Vũ Tình.
“Đi chết đi!” Tạ Vũ Tình dùng ngón tay run run, bóp cò súng lục, viên đạn bay ra, thế mà lại lơ lửng dừng ở trước mặt tiểu quỷ.
Cái mũi nó hướng xuống, làn da bóng loáng kia đột nhiên tách ra trên dưới, xuất hiện một cái miệng, nháy mắt tách thật lớn, phun ra một luồng khí đen, xuyên qua chỗ hổng kết giới bị xé rách, đánh về phía mặt của Tạ Vũ Tình.
Đúng lúc này, Vô Nguyệt đạo trưởng từ trên đất bò dậy, tay phải hai ngón trỏ và giữa kẹp một tờ linh phù, vươn đến trước mặt Tạ Vũ Tình, trên linh phù lam quang thoáng hiện, lập tức đem khí đen hút lấy.
“Cạc cạc...” Tiểu quỷ cười một tiếng, đột nhiên đem tay vươn qua kết giới, tóm chặt tay Vô Nguyệt đạo trưởng.
Một cảm giác lạnh lẽo theo cổ tay lan tràn lên, Vô Nguyệt đạo trưởng cúi đầu nhìn, chấn động: tay phải mình non nửa cánh tay đều đã biến thành màu đen!
Không xong, quỷ khí vào cơ thể!
Vô Nguyệt đạo trưởng vội vàng xắn tay áo, hai ngón giữa và trỏ của tay trái duỗi thẳng, dùng sức điểm lên đại huyệt cánh tay bên phải, sau đó ngón tay hoạt động, ở phía dưới ngay cả ấn ba cái, lúc này mới ngăn trở xu thế lan tràn của khí đen.
Chưa đợi thở phào, thân thể đột nhiên nhẹ đi, bị tiểu quỷ từ trong kết giới kéo ra ngoài, một bàn tay bóp chặt cổ hắn, há mồm muốn cắn xuống.
Đột nhiên, một đồng tiền bay tới, đánh trúng vào ót nó, lật lên một khối da thịt.
Tiểu quỷ lập tức quay đầu, lại là một đồng tiền bay đến, lần này trực tiếp đánh vào trên mắt trái của nó, nhất thời mắt nổ tung, phun ra một dòng dịch xanh lục.
Đồng tiền thứ ba đánh tới, tiểu quỷ có sự chuẩn bị, đưa tay quạt, đánh bay ra ngoài, chăm chú nhìn lại, Diệp Thiếu Dương đã từ bên cạnh âm dương lộ đứng dậy, tay cầm Câu Hồn Tác, hướng nó cười cười, “Đến đây đi, đợi lâu rồi.”
“A...” Tiểu quỷ rống một tiếng quái dị, đánh tiếp.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Câu Hồn Tác, tiến lên nghênh chiến, Câu Hồn Tác ở dưới cương khí thúc giục, toàn thân đỏ lên, như một con rắn màu đỏ, ở trước người tiểu quỷ lao lên lao xuống, quanh thân tiểu quỷ dâng trào một luồng khí đen, đối kháng với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy một cơ hội, ép người lên, Câu Hồn Tác trong tay từ trên cổ tiểu quỷ vòng qua, tạo thành một nút thắt, kéo về phía sau, tiểu quỷ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương lập tức bồi thêm một cú vật qua vai, đầu gối thúc ở trên lưng tiểu quỷ, cắt qua ngón giữa, tay phải tạo thành mắt phượng, nhằm chính giữa quỷ môn của tiểu quỷ dùng sức nện xuống.
“Đinh linh linh...” Kinh hồn linh (chuông kinh hồn) treo ở trên đai lưng đột nhiên vang lên, trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi: kinh hồn linh treo trên người, có cương khí của mình trấn áp, trừ phi cảm giác được đối thủ rất mạnh, nếu không kinh hồn linh sẽ tuyệt không vang!
Lập tức vội vàng xoay người, nhìn chung quanh, cái gì cũng không có, không cảm thụ được một tia quỷ khí cùng yêu khí! Nhưng, hắn xác thực cảm giác được, có cái gì đã vào, ngay tại trong phòng, yên lặng nhìn chăm chú vào mình.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi đến cực điểm, vậy mà có quỷ yêu có thể ẩn nấp ở trước mặt mình, mà mình không phát hiện được, cái này con mẹ nó sẽ không là quỷ khấu tới chứ?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ có thể buông tiểu quỷ xuống, rất nhanh lui đến góc, cảm thụ được khí tức bên người không có biến hóa, lúc này mới vội vàng lấy ra đồng tiền đúc mẫu lớn, đặt trên đất, ở bên trên đặt lên Tì Hưu Ấn, niệm một lần chú ngữ, phun ra một hơi, cảnh cáo mọi người: “Một người cũng không được đi ra!”
Sau đó xoay người sang chỗ khác, lấy ra âm dương bát quái kính, lật đến một mặt tìm chân thân, điểm hỏa một tờ linh phù, để sát mặt gương, đem ánh lửa phản xạ ra ngoài, quả nhiên, ở bên phải phía trước mình xuất hiện một hư ảnh màu trắng, là một cái trường bào màu trắng.
Không đợi xem rõ, trường bào kia đột nhiên chợt lóe, biến mất không dấu vết, tiếp theo một khí tức cường đại từ bên trái mình đánh tới.
“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”
Diệp Thiếu Dương biết lai giả bất thiện, cho nên vừa lên đã dùng ra Khai Thiên Chú, hai tay kết ra thủ ấn, nghênh đón đánh ra một chưởng.
Một lực phản chấn cường đại đem Diệp Thiếu Dương đánh bay ra ngoài, bước chân lảo đảo rơi xuống đất, Âm Dương Kính cũng rơi xuống đất. Chưa đợi đứng vững, lại là một đạo khí tức đánh ập tới trước mặt.
Diệp Thiếu Dương bước lệch một cái né tránh, sờ ba lô, hỏng rồi! Thế mà... Không đeo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm!
Diệp Thiếu Dương thật muốn đập đầu chết.
Luồng khí tức không nhìn thấy kia lại lần nữa điên cuồng đánh tới, tốc độ cực nhanh, căn bản không thể né tránh, Diệp Thiếu Dương đành phải hai tay kết ấn, đối công, kết quả lại một lần nữa bị đánh bay, sau đó tên kia giở lại trò cũ, không đợi hắn rơi xuống đất, đã dán sát lên.
Đệch, còn dùng chiêu này!
Diệp Thiếu Dương nâng tay, tám đồng tiền Ngũ Đế bay ra, vừa bày ra hình bát quái, đã bị một luồng lực lượng đánh tan, rơi xuống bốn phía, nhưng cũng ngăn cản được một chút thế tới. Diệp Thiếu Dương xoay người đáp xuống đất, quay người lại, bước chân lảo đảo chui vào một gian phòng ngủ, bên tai lập tức vang lên một tiếng cười khinh miệt.
“Mao Sơn Thiên Sư, chỉ vậy mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương kinh hoảng nhìn quanh, trong miệng không chịu thua mắng: “Đệch cả nhà ngươi, có chim ngươi hiện hình ra.”
“Ha ha, ha ha ha...” Thanh âm quanh quẩn ở trong phòng nhỏ hẹp, căn bản nghe không ra ở phương hướng nào.
Trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương toát ra một tia kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy sau đầu có dị động, vừa xoay người sang chỗ khác, lại là một luồng lực lượng vô hình đánh tới, đem cả người hắn đánh bay ra, va vào trên tủ đầu giường.
“Ha ha, ha ha...” Tiếng cười tràn ngập miệt thị, đột nhiên, gió âm chợt nổi, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, tro bụi trên mặt đất dâng trào, bị cuồng phong cuốn lên, quay chung quanh mình, hình thành một dòng suối.
Diệp Thiếu Dương rốt cuộc cảm giác được bản chất của luồng khí tức này: tà linh chi khí cường đại! Nhưng bốn phía tro bụi tràn ngập, khí tức phân bố đều đều, căn bản không làm rõ được vị trí phát ra.
Diệp Thiếu Dương không ngừng xoay người, làm ra tư thái phòng bị, khi lốc xoáy tro bụi kia mạnh đến đỉnh điểm, đột nhiên bùng nổ, tám bóng người màu trắng phân biệt từ tám phương hướng đánh tới.