Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 347: Chương 347: Chương 347: Bách biến chi linh




“Diệp Thiên Sư, kết thúc rồi!” Một thanh âm âm lạnh vang lên ở bên tai.

Diệp Thiếu Dương ánh mắt bối rối, không biết nên phản kích một cái bóng người nào, tám cái bóng người kia vừa thấy bộ dáng này, càng thêm không kiêng nể gì đẩy nhanh tốc độ công tới.

Lúc cách Diệp Thiếu Dương chỉ có một mét, khóe miệng Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười không dễ phát hiện, đột nhiên dùng sức xoay người, kéo đai lưng, vô số đậu đồng hướng tám phía bay ra, phân biệt đánh vào trên tám cái bóng người.

Rẹt một tiếng, bảy bóng người trong đó lập tức tan thành tro bụi, chỉ còn lại có một bóng người đánh bay đậu đồng, hướng mình tiếp tục bay tới.

“Ngu ngốc.” Diệp Thiếu Dương duỗi tay phải, từ trong bàn thờ trên tủ đầu giường lấy ra tượng thần Đại Mao Quân, che ở trước người, tay trái đem một tấm linh phù trống dán ở trên gáy tượng thần, cắn chót lưỡi, phun lên một ngụm máu ở bên trên, tay vươn đến phía trước, từ trên mắt tượng thần lau một cái, đem tro bụi lau đi, trong miệng cấp tốc niệm:

“Đệ tử đời sau Diệp Thiếu Dương, cầu xin Chân Quân, thần uy tiên linh!”

Đúng lúc này, bóng trắng kia mang theo một luồng tà linh chi lực vạn quân tới trước mặt, sau một giây, đôi mắt tượng thần đột nhiên chấn động, bắn ra một luồng sáng vàng nhàn nhạt, va chạm với bóng trắng kia.

Một dao động mãnh liệt, từ vị trí ánh vàng cùng bóng trắng tiếp xúc bùng nổ ra, Diệp Thiếu Dương lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài, va vào trên tường lại rơi xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi rơi xuống đất, không để ý tới bản thân, vội vàng đứng dậy, hướng trong tay nhìn lại, tượng thần vẫn ổn, vỗ vỗ ngực, “May mắn may mắn, tổ sư gia ngươi không có việc gì, bằng không ta phiền to rồi.”

Ngẩng đầu nhìn lại, vô số tro bụi rơi xuống đất, một cái bóng người màu trắng đứng ở cửa, không phải người —— mà là một cái trường bào màu trắng, bay ở không trung, càng hướng xuống càng trong suốt, căn bản không nhìn thấy chỗ hai cái chân.

Trên đầu trường bào, là một cái mũ nối liền ở trên quần áo, hơn phân nửa khuôn mặt người áo trắng đều giấu ở dưới mũ, chỉ lộ ra một đoạn miệng đỏ tươi ướt át, nhẹ nhàng rủ xuống.

“Là ngươi?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, liếc một cái nhận ra, kẻ đối diện này chính là tên buổi tối ngày đó, ở tầng hầm ngầm tiệm thuốc Đông y gặp được, lúc ấy mình diệt một mảng thần thức ảo giác của nó, hôm nay đối phó, tuyệt đối là bản thể của nó!

“Diệp Thiên Sư, ngươi thật giảo hoạt.” Người áo trắng mở miệng nói, thanh âm so với trước đó rõ ràng hơn nhiều, là một giọng nam nghe không ra tuổi.

“Ngươi một đường bại lui, dụ dỗ ta tới đây, thì ra là muốn lợi dụng lực lượng tượng thần để phá thuật tàng hình của ta, một chiêu dụ địch xâm nhập này được lắm.”

“Không bốc phét có thể chết sao, phá thuật tàng hình của ngươi là chuyện trong nháy mắt thôi được không, chỉ là ta hôm nay không mang Long Tuyền Kiếm, sợ một đòn không giết được ngươi, mới nghĩ đến làm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt phía dưới vành nón của nó, nói: “Tuy ta biết ngươi sẽ không nói, nhưng ta vẫn rất muốn biết, ngươi rốt cuộc là người nào, không đúng, phải nói, ngươi là... cái gì?”

Người áo trắng vươn ngón tay thon dài, đem vành nón mình kéo xuống, lộ ra một cái sọ màu xanh lục. “Ngươi muốn nhìn thấy, là bộ dạng này sao?”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào hắn, nói: “Đây không phải chân thân của ngươi.”

Người áo trắng cười lên khanh khách, hai tay kẹp lấy hai bên đầu, dùng sức đè ép, đem xương sọ ép thành một đống bột, một cái đầu trọc lóc từ trong cổ mọc ra, là một quái vật mặt đen trên đầu có sừng dài. “Hoặc, là như thế này?”

Ngừng một hồi, nó đem hai ngón tay cắm vào cằm, túm chặt da mặt, hướng lên trên chậm rãi bắt đầu xé, trên da mặt trắng như tuyết không có ngũ quan, trơn nhẵn cái gì cũng không có.

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ngươi thích chơi biến mặt, tiếp tục chơi, chơi rất tốt, tiếp tục tiếp tục.”

Trong đầu lại kinh hãi không thôi, quỷ quái thực sự có thể đủ biến hóa hình thái, nhưng kẻ đối diện kia, biến mỗi một lần, khí tức trên người cũng theo dung mạo thay đổi: thời điểm biến thành xương sọ màu xanh lục, trên thân nó tràn ngập ra thi khí, thời điểm biến thành yêu quái mặt đen, trên người tràn ngập là yêu khí, sau đó biến thành vô diện quỷ, trên người lại xuất hiện quỷ khí...

Những cái này đều là chân thân của nó? Hay là nói nó biến mỗi một lần, đều sẽ trở thành chân thân của nó?

Mặc kệ là loại khả năng nào, chuyện này cũng rất đáng sợ...

Người áo trắng đem vành nón đậy trở về, trên cằm lập tức lại xuất hiện một đoạn miệng đỏ tươi, biến trở về bộ dáng trước đó, quỷ khí trên người lập tức tan đi, quanh quẩn một hơi thở thần bí.

Nó chậm rãi há mồm, phát ra tiếng cười “Khanh khách”, nói: “Ngươi có Thiên Thông Nhãn, có thể nhìn thấu chân thân của ta, vì sao không thử? Pháp lực không đủ, đang âm thầm điều tức?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, thế mà bị nhìn thấu rồi, vừa rồi vì kích phát lực lượng thần tượng, bản thân hầu như dùng hết pháp lực, đành phải âm thầm điều tức, vừa như lọt vào trong sương mù nói chuyện tào lao với nó, ý đồ dời đi sự chú ý của nó, không ngờ bị nhìn thấu, lập tức mỉm cười, nói: “Đừng chỉ nói ta, vừa rồi một lần đó, đem ngươi ép cũng không sai biệt lắm nhỉ, bằng không ngươi sẽ ngoan ngoãn ở đây biến mặt cho ta xem, ngươi cũng đang khôi phục?”

“Không, ta đang đợi người.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh, trái tim lập tức nhấc lên: nó chờ là Hồ Uy, kẻ này, thẳng tới bây giờ còn chưa xuất hiện!

Nhưng nghĩ lại, lập tức tỉnh táo lại, cười nói với người áo trắng: “Ngươi chờ không được hắn đâu, hắn nếu là tới rồi, đã sớm ra tay.”

“Ngươi nói rất đúng. Hôm nay chưa thể giết chết ngươi, ta rất tiếc nuối, ta sẽ tìm ngươi nữa...” Nói xong, bóng người trở nên hư vô mờ mịt hẳn đi.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ra tay, hai tay kết ấn, đem một ít pháp lực điều tức khôi phục đánh ra toàn bộ.

Người áo trắng nâng cánh tay, vung ống tay áo, một cỗ khí tức ngưng trệ đánh tới trước mặt, đem Diệp Thiếu Dương bật ra. Diệp Thiếu Dương lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn, bóng người áo trắng càng lúc càng mờ nhạt, tiến tới biến mất vào hư không.

Ngoài cửa sổ, mây đen tan đi, sắc trời lại sáng lên từng chút một.

Thì ra thay đổi sắc trời, là nó!

Diệp Thiếu Dương cảm thụ được một tia khí tức ngưng trệ kia dần dần tan đi, thầm nghĩ: người áo trắng này, rốt cuộc là cái gì vậy?

Nghĩ đến chỗ này không nên ở lâu, Diệp Thiếu Dương dứt khoát đem tượng thần Đại Mao Quân nhét vào trong ba lô, tới nhà chính, tìm được Câu Hồn Tác mình đánh rơi trên mặt đất trước, phát hiện trong đó rỗng tuếch, liền hỏi: “Tiểu quỷ kia đâu?”

“Đã sớm chạy rồi.” Tạ Vũ Tình trả lời.

Diệp Thiếu Dương đem Câu Hồn Tác thu lại, sau đó nhặt lên đồng tiền đúc mẫu lớn cùng Tì Hưu Ấn trên mặt đất, bảo đoàn người đi ra.

Ở sau khi trải qua trường hợp khủng bố mạo hiểm như vậy, bí thư chi bộ thôn và hai đứa cháu của lão sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt dại ra, tựa vào trên tường không nhúc nhích.

Diệp Thiếu Dương xem bộ dạng này, lắc lắc đầu, thở dài: “Bảo các ngươi đi, cứ thích nán lại, giờ hồn đi mất rồi, còn phải giúp các ngươi định hồn.”

Nói xong, từ trong túi lấy ra một khối Long Tiên Hương, dùng móng tay khều một chút, phân biệt bôi ở trên huyệt Thái Dương của ba người, lại vẽ một đạo Ngưng Hồn Phù, sau khi điểm hỏa hướng mặt ba người hun một hồi, tuy trong cơ thể pháp lực trống trơn, nhưng pháp lực vẽ linh phù đơn giản vẫn là có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.