“Hắt xì, hắt xì...” Ba người liên tục hắt xì vài cái, cuối cùng tỉnh táo lại.
Bí thư chi bộ thôn sững sờ nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi, tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, ngây cả người, bắt đầu nhìn xung quanh, “Tiểu quỷ kia đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Đã chết rồi.” Diệp Thiếu Dương tùy tiện lấy lệ với lão hai câu, bảo Trang Vũ Ninh đem phí dịch vụ cho bọn họ. Trang Thái lấy ra bóp da, cầm hai ngàn đồng tiền ra, giao cho bí thư chi bộ thôn, “Sau khi trở về, đừng nói lung tung.”
Trên mặt bí thư chi bộ thôn lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Tôi nói ra, có ai tin sao?”
Ba người đi rồi, Diệp Thiếu Dương tới bên người Vô Nguyệt đạo trưởng, cúi người nhìn hắn.
Vô Nguyệt đạo trưởng ngồi dựa tường, tay trái bóp trên cánh tay phải, sắc mặt biến thành màu đen, mơ hồ mang theo một tia quỷ khí, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, dùng thanh âm mỏng manh rên rỉ nói: “Sư tổ, cứu ta, cứu ta...”
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cánh tay phải hắn, ghé sát vào nhìn, một cánh tay vậy mà lại sưng to như bắp đùi, đen sì tỏa sáng, hơn nữa da phát cứng, rất nhiều chỗ nứt ra, giống như vỏ cây lâu năm.
“Sư tổ, cánh tay này của ta, có phải sắp phế hay không?” Vô Nguyệt đạo trưởng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt tràn ngập khẩn trương và lo lắng.
“May mắn ngươi tự mình phong tỏa thượng tam đại huyệt, quỷ khí chưa lan tràn đến thân thể.”
Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra một sợi chu sa đỏ, xâu một đồng tiền Ngũ Đế, cuốn lấy bộ phận phía trên cùng vẫn ổn của cánh tay phải Vô Nguyệt đạo trưởng, đem tiền Ngũ Đế đặt ở vị trí thượng tam đại huyệt, đứng dậy nói, “Trước chống đỡ như vậy đi, ta hiện tại pháp lực chưa khôi phục, đồ cũng không mang, chờ trở về sẽ giúp ngươi trị liệu, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người ở dưới Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, đi hướng ra phía ngoài, chỉ có Trang Thái chui vào phía dưới bàn vuông.
“Lão cha, cha làm gì vậy?” Trang Vũ Ninh hỏi.
Trang Thái không nói lời nào.
Đám người Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, phát hiện Trang Thái đang cầm một cái khung ảnh, nhìn cực kỳ nhập thần. Trong khung ảnh, là di ảnh một người nam nhân.
“Cái này ở đâu ra vậy?” Diệp Thiếu Dương cả kinh hỏi.
“Vừa rồi lúc hỗn loạn nhất, từ trên tủ góc chấn động rơi xuống, “ Tạ Vũ Tình nói, “Đập vào đầu của em một cái, mới rơi đến phía dưới bàn.”
Diệp Thiếu Dương thấy Trang Thái biểu hiện khác thường, ngồi xổm xuống ở bên người hắn, nhìn ảnh chụp đen trắng trong khung ảnh, đây là một nam nhân nhìn qua năm mươi mấy tuổi, tướng mạo gầy, là một người hoàn toàn chưa từng gặp.
“Không ngờ nha... Quả thật là hắn!” Trang Thái lẩm bẩm.
“Là ai?”
Trang Thái hít một hơi, nói: “Trần Nhị Tam!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, giống như mắt xích nào đó luôn kẹt đột nhiên buông lỏng, tựa như hiểu ra điều gì, trầm giọng nói: “Ông quen biết Trần Nhị Tam?”
“Quen, quá quen...” Trang Thái buông khung ảnh, đứng dậy, thở hổn hển một hơi dài, Diệp Thiếu Dương vừa thấy bộ dáng hắn giống như sắp thao thao bất tuyệt, vội vàng làm cái động tác tay tạm dừng, nói: “Nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện, Hồ Uy nếu tới, chúng ta đều phải chết ở đây, trở về chậm rãi nói đi.”
Tạ Vũ Tình lập tức hỏi: “Tiểu Diệp Tử, những Kumanthong này, làm sao bây giờ?”
“Không dùng làm gì cả, chị tịch thu đi.”
Ở dưới Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, mọi người lục tục đi hướng ra phía ngoài, lúc đến cửa nhà chính, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhướng mày, ngừng lại, xoay người hướng cánh cửa đi thông phòng bếp kia nhìn lại, lạnh lùng nói một tiếng: “Đừng nấp nữa, đi ra!”
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, mọi người ở đây, hắn đang nói ai.
Đột nhiên, một cái tay nhỏ bé trắng nõn từ trong cửa phòng khép hờ vươn ra, đẩy cửa đi ra.
Là một tiểu quỷ làn da trắng nõn.
“Nó thế mà lại chưa đi!” Đám người Trang Vũ Ninh quá sợ hãi, vội vàng trốn tới phía sau Diệp Thiếu Dương.
“Đừng kích động, mọi người nhìn rõ, đây không phải tiểu quỷ đó.”
Nghe thấy lời Diệp Thiếu Dương, mọi người ngẩn ra, nhìn chăm chú, quả nhiên, đứa bé trai này nhìn qua ba bốn tuổi, mặc cái yếm đỏ, mắt thật to, cái mũi và miệng tinh xảo, có chút rụt rè nhìn Trang Vũ Ninh, bộ dáng mang theo vài phần đáng yêu, còn xa mới có sự khủng bố dữ tợn như con tiểu quỷ lúc trước.
“Đây là một con ở lúc trước tôi siêu độ đám tiểu quỷ từ bên trong chạy ra, tôi sốt ruột giúp mọi người giải vây, không có thời gian đi quản nó, không ngờ nó thế mà lại không chạy!” Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu quỷ, trong lòng cũng rất buồn bực.
“Thất Bảo!” Trang Vũ Ninh thất thanh kêu lên. Mắt đứa bé trai sáng ngời, chạy vội lên, nhào vào trong lòng của nàng, nước mắt chảy ròng ròng.
Nó dù sao cũng là quỷ, thân thể là hư ảnh, hai người căn bản không có cách nào mà ôm, nhưng đều làm ra tư thế ôm.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy bọn họ nhất định là từng luyện, bằng không sẽ không thuần thục như vậy.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi lên, chất vấn Trang Vũ Ninh: “Tiểu quỷ này là ai?”
“Nó chính là tiểu quỷ em lúc trước nuôi, em gọi nó là Thất Bảo.” Trang Vũ Ninh lau nước mắt, thương cảm nhìn Thất Bảo.
Diệp Thiếu Dương rất giật mình, “Sao có thể, tiểu quỷ em nuôi, không phải con lúc trước kia sao, sao lại là con này.”
“Kẻ kia không phải ta.” Tiểu quỷ đột nhiên mở miệng, thanh âm non nớt như trẻ con mấy tuổi thật sự, “Kẻ kia, là một vật thay thế của ta, hu hu, ta mới là Thất Bảo thật mà.”
Diệp Thiếu Dương cảm khái một phen, trên người nó quả thực không có lệ khí, vì thế lấy ra một tờ linh phù, nói: “Được rồi, ngươi cũng trở về rồi nói sau, đi vào nán lại trước đi.”
Thất Bảo chần chờ nhìn Trang Vũ Ninh một cái.
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói: “Yên tâm Thất Bảo, hắn là Thiên Sư, bạn tốt của mụ mụ, sẽ không hại con.”
Thất Bảo lúc này mới ngoan ngoãn hóa thành một làn khói trắng, bám vào trên linh phù.
Trang Thái lạnh lùng nhìn con gái một cái, thở dài, “Một tiểu quỷ gọi con là mụ mụ, chuyện này là thế nào!”
Trang Vũ Ninh cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đoàn người rời khỏi nhà cũ của Hồ Uy, đi ra khỏi thôn, tới chỗ đỗ xe, phát hiện bên cạnh xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình đỗ một chiếc xe cảnh sát, cùng một chiếc BMW x5, bốn cảnh sát ở ngoài xe BMW đứng thành một hàng.
Thấy bọn họ đi tới, một cảnh sát trong đó lập tức chạy qua, chính là Kỳ Thần.
“Tạ đội, mọi người vẫn khỏe chứ?” Kỳ Thần nhìn Tạ Vũ Tình nói.
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua xe BMW, một người nam nhân ngồi ở ghế lái, nhưng bởi vì thủy tinh phản quang chắn gió, không thấy rõ tướng mạo, bĩu môi, nói: “Ai vậy?”
Kỳ Thần nói: “Là Hồ Uy kia.”
Vừa nghe thấy tên “Hồ Uy”, Diệp Thiếu Dương giật mình ngay tại chỗ, nhìn về phía Tạ Vũ Tình, nói: “Chuyện là thế nào?”
Tạ Vũ Tình giải thích nói: “Chị sau khi tới nơi này, cảm thấy có chút không ổn, sợ bị người ta vây ở bên trong, cho nên chị phát tin nhắn thông báo bọn họ tới đây, mai phục ở cửa thôn, nhỡ đâu Hồ Uy hoặc là ai tới, đem hắn ngăn lại.”
Kỳ Thần tiếp nhận đề tài nói: “Đúng vậy, bọn tôi sau khi đến đây, ở phía dưới mái che nắng bên kia đợi suông một hồi, liền thấy hắn lái xe tới, hắn vừa xuống xe, đã bị chúng tôi ngăn cản.”