Qua Qua nói: “Cái này... Là Trương tiên sinh nói cho ta biết.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, “Quỷ ký Trương tiên sinh?”
Qua Qua gật gật đầu, “Hắn không biết ngươi hiện ở nơi nào, liền nói cho ta biết Quách lão là sư huynh của ngươi, bảo ta đến nơi đây, nói ngươi sớm hay muộn sẽ về. Tin tức này chính là ta dùng hai mươi cây hương nến đổi lấy.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Ngươi kiếm đâu ra hương nến?”
Qua Qua cười hắc hắc, “Chính là từ đây trộm.”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn cạn lời, Trương tiên sinh này cũng đủ rồi, thế mà lại sai khiến tiểu quỷ tới nơi này trộm hương nến cho bản thân hưởng dụng, lần sau gặp hắn, nhất định phải đòi câu trả lời.
Lão Quách nghe thấy chuyện trộm hương nến, tức không biết đánh vào đâu, nói: “Kẻ này toàn nói láo, không một câu là thật, ngươi cũng không nên tin tưởng nó, bằng không sớm muộn gì bị gạt, mau đem nó đuổi về âm ty đi!”
Qua Qua lập tức giả bộ đáng thương, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đừng đuổi ta đi mà, Diệp lão đại, ta có rất nhiều bản lãnh, có thể giúp ngươi làm việc...”
Diệp Thiếu Dương khinh miệt hừ một tiếng, vốn không thèm để trong lòng, đột nhiên nghĩ đến, nó nói thật ra cũng không sai, mình đang đối phó đám người Hồ Uy, thiếu chính là trợ thủ, kẻ này ở bên người, ít nhiều có thể giúp chút việc, huống hồ, hắn quả thực muốn kiến thức một phen kẻ truy tung của Thái Âm sơn, rốt cuộc là những con quỷ nào.
“Coi như ngươi gặp may mắn, ta tạm thời mang ngươi theo, nhớ kỹ, ngươi thành thật một chút cho ta!”
Qua Qua lập tức mặt mày hớn hở hẳn lên, nói rất nhiều lời khen tặng, Diệp Thiếu Dương lười nghe, bảo nó trở lại trong búp bê sứ, đem búp bê sứ to bằng quả trứng gà cắm vào trong đai lưng.
Lão Quách nhíu mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chỉ nói hai ba câu vậy, đệ đã thực sự thu nó làm quỷ phó?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đệ không thu quỷ phó, tạm thời để nó đi theo đệ mà thôi.”
Lão Quách gãi gãi đầu, “Hai trăm năm mươi ba hương nến kia, ta tìm ai đòi đây?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đệ khẳng định sẽ không thanh toán.”
Trong búp bê sứ truyền ra giọng ngập ngừng của Qua Qua: “Quách sư bá, chờ ta tương lai kiếm tiền trả lại ngươi nha.”
Lão Quách vội vàng xua tay, “Tiểu tổ tông, những hương nến đó ta không cần nữa, ngươi về sau đừng đến chỗ ta nữa là được.”
Diệp Thiếu Dương đem pháp khí cần bổ sung viết ở trên một tờ danh sách, giao cho Lão Quách, Lão Quách lập tức đi chuẩn bị, Diệp Thiếu Dương tới trong sân dưới tàng cây hồng, tựa vào trên ghế nằm nghỉ ngơi, không bao lâu, nhận được Mã Thừa gọi điện thoại, nói cho hắn, Hồ Uy hẹn hắn ngày mai tới tiệm thuốc Đông y lấy hàng.
“Hơn nữa hắn còn nói, buổi sáng ngày mai, ở trên tầng hai của hắn có một cuộc tụ họp loại nhỏ, hỏi ta có hứng thú tham gia hay không.” Mã Thừa ở điện thoại thảo luận.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, một trong các sào huyệt của Hồ Uy hôm nay mới bị càn quét, hắn thế mà còn có tâm tư tổ chức tụ họp cái gì? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ nói, hắn tuyệt không để ý sào huyệt bị phá, hay là có ý tưởng gì đập nồi dìm thuyền?
“Này, Diệp tử, ngươi đang nghe không?” Mã Thừa chờ hồi lâu chưa có đáp lời, truy hỏi.
Ở sau khi quen thân, hắn không gọi “Diệp Thiên Sư” hoặc “Diệp tiên sinh” nữa, mà là theo mọi người gọi Tiểu Diệp Tử, sau này cảm thấy cái xưng hô này có chút cơ tình, vì thế xóa chữ “Tiểu”, trực tiếp gọi “Diệp tử”.
“Ừm, buổi sáng ngày mai, ta đi cùng ngươi, đến lúc đó điện thoại liên hệ.”
Mã Thừa đáp ứng một tiếng, dập điện thoại.
Diệp Thiếu Dương nằm ở ghế dựa, tiếp tục nhớ lại tình huống của mình gần đây, từ trong đó tìm kiếm điểm đáng ngờ, tiến hành tự hỏi và phân tích, tuy chỗ làm hắn mê hoặc còn có không ít, nhưng cả sự kiện mạch lạc rất rõ ràng, hiện tại một sự kiện cấp bách giải quyết nhất chính là: đối thủ quá nhiều, chiến lực không đủ.
Ở sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, sau khi vang ba tiếng, điện thoại kết nối, đầu kia vang lên một thanh âm quen thuộc lại xa lạ: “Làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, vào thẳng chủ đề: “Chính là sự kiện thần quái lúc trước từng nói với ngươi, một mình ta không xử lý được, ngươi có thể... Đến một chuyến hay không?”
Điện thoại đầu kia, Nhuế Lãnh Ngọc cười khẽ một tiếng, “Còn có chuyện Diệp đại Thiên Sư ngươi không xử lý được?”
“Cái này... Thật sự là không xử lý được, không phải tìm cớ, mạng người là trên hết, ta hy vọng ngươi có thể đến giúp ta chút.”
“Thật ngại quá, ta hiện ở Tây Xuyên, cũng đang làm một việc, thật sự không đi được.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi ở Tây Xuyên, đến đây lúc nào?”
“Một thời gian rồi, gần đây không trả lời tin nhắn của ngươi, chính là đang bận, chờ bên này xong việc, ta đi tìm ngươi.”
Tuy nàng không thể lập tức tới, nhưng Diệp Thiếu Dương rốt cuộc tìm được nguyên nhân nàng mấy ngày nay không trả lời tin nhắn, một tảng đá trong lòng rơi xuống, nói: “Ta biết rồi, ngươi... Chú ý an toàn.”
“Yên tâm đi, có bằng hữu theo cùng, sẽ chiếu cố ta, ta làm việc trước, nói sau.”
“Này này này, bạn bè nào vậy, nam hay nữ?” Diệp Thiếu Dương hỏi một hơi, nhưng điện thoại đã dập.
Diệp Thiếu Dương cầm di động, trong lòng dâng lên một sự mất mát nhàn nhạt.
“Ngươi thích cô nương đó.” Từ trong búp bê sứ ở đai lưng truyền đến thanh âm Qua Qua, “Vừa rồi lúc gọi điện thoại, ta cảm giác được nhịp tim ngươi tăng tốc.”
“Dong dài nữa, ta đem ngươi đánh về Quỷ Vực.”
Qua Qua lập tức không lên tiếng nữa.
Diệp Thiếu Dương nhìn bầu trời, bất đắc dĩ cười.
Qua không bao lâu, Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, hỏi hắn tình huống, gần đây hai người không gặp mặt, trên cơ bản nàng là mỗi ngày gọi điện thoại, vài tin nhắn, khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút ấm áp, nghĩ đến lão Quách chuẩn bị pháp khí cần thời gian, đằng nào cũng phải nán lại, vì thế bảo nàng tới đây, cùng nhau ăn cơm chiều.
Dập điện thoại, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình, gọi bọn họ cũng cùng nhau tới, kết quả Tạ Vũ Tình bày tỏ ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn xem hồ sơ bệnh nhân, tìm kiếm điểm đáng ngờ, không có thời gian qua đây, đành phải thôi.
Nửa giờ sau, Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như lục tục tới, nhìn thấy hai người bạn xưa, Diệp Thiếu Dương tâm tình không tệ, chờ lão Quách làm việc xong, đi gọi một nồi thịt dê, vài món nhắm, vừa ăn uống, vừa nghe Diệp Thiếu Dương kể lại kết quả điều tra gần đây, Chu Tĩnh Như vì hắn mà khẩn trương không thôi.
Diệp Thiếu Dương không muốn để bọn họ tham dự vào chuyện này quá nhiều, vì thế sau khi ăn xong, bảo Chu Tĩnh Như và Tiểu Mã đi về trước, Chu Tĩnh Như sau khi chiếu cố hắn một phen, sắp sửa lái xe rời khỏi, Tiểu Mã ngồi xe của nàng cùng đi, trước khi lên xe nói với Diệp Thiếu Dương: “Đúng rồi Tiểu Diệp Tử, đồ đệ kia của cậu tìm cậu sắp điên rồi.”
“Đồ đệ nào?”
“Võ si nọ, Trương Tiểu Nhị.” Tiểu Mã nói, “Cô ấy còn chưa biết cậu đem di động của cô ấy chặn, tôi lừa cô ấy nói di động của cậu bị mất, cô ấy nói cơ bản học được Mao Sơn thể thuật rồi, muốn luận bàn với cậu một phen, xem mình tiến bộ bao nhiêu, cậu gần đây cũng không nên về trường học, miễn cho bị cô ấy cuốn lấy.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, kẻ điên này...
Tiễn hai người bọn họ, Diệp Thiếu Dương từ chỗ lão Quách lấy được pháp khí, tự ngồi xe trở lại nhà Trang Vũ Ninh.