Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 355: Chương 355: Chương 355: Thu quỷ phó




Diệp Thiếu Dương nghe xong cả người không thoải mái, nói: “Tôi nói rồi tôi là cầm tiền làm việc, Trang tiên sinh ông đừng nghĩ quá nhiều, ông nếu nói cái này mãi, tôi không bằng cũng đi ngủ.”

“Ha ha, vậy tán gẫu cái khác, tán gẫu cái khác.”

Trang Thái cười cười, “Diệp tiên sinh, cậu tới từ Mao Sơn phải không, cậu là người Cú Dung?”

“Không phải, người Dự Châu, huyện Hoài Thượng.”

“Ồ, xem tuổi Diệp tiên sinh, cha mẹ hẳn là vẫn còn?”

Diệp Thiếu Dương nhướng mày, “Ông hỏi cái này làm gì?”

“Ha ha, nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm.”

“Đổi đề tài đi, tôi không muốn tán gẫu cái này.” Diệp Thiếu Dương nâng chén trà lên, uống một ngụm.

Vấn đề kế tiếp của Trang Thái, thiếu chút nữa làm hắn phun ra một ngụm nước: “Diệp tiên sinh kết hôn chưa?”

Diệp Thiếu Dương rốt cuộc nghe ra vấn đề, mở to mắt nhìn ông ta: “Làm gì, ông mai mối cho tôi?”

Trang Thái cười cười, ngẩng đầu nhìn con gái một cái, “Cái này, tôi nói không tính, là việc của người trẻ tuổi mấy người.”

Ý tứ này đã rất rõ ràng, Trang Vũ Ninh đỏ mặt lên, nói: “Lão ba đừng nói lung tung, Thiếu Dương ca có bạn gái, là Thạch Thành Chu gia tiểu thư, gia cảnh không sai biệt lắm là số một Thạch Thành.”

Trong mắt Trang Thái nhất thời toát ra sự thất vọng.

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Đừng nói lung tung, anh và cô ấy thực chỉ là bạn bình thường, quan hệ tốt chút mà thôi.”

“Như vậy sao.” Trong lòng Trang Thái lại cháy lên hy vọng, chậm rãi nói, “Thật ra loại nhà giàu nứt đố đổ vách đó, quy củ rất nhiều, hơn nữa cậu nếu ở rể mà nói, rất dễ dàng bị xem thường, Diệp tiên sinh cậu nói đúng không, chúng ta loại gia đình bậc trung này, trái lại rất tiến bộ...”

“Dừng lại dừng lại!” Diệp Thiếu Dương liên tục xua tay, “Tôi chỉ quản tróc quỷ, không tặng kèm phục vụ tình cảm, việc này ông đừng tìm tôi, ta ra ngoài đi bộ một chút, cha con hai người tự mình tán gẫu.” Nói xong vội vàng xỏ giày chạy xuống lầu.

Nhìn Diệp Thiếu Dương xuống lầu, Trang Vũ Ninh trách cứ trừng mắt nhìn phụ thân một cái, tức giận nói: “Lão ba như vậy không tốt đâu, Thiếu Dương ca khẳng định sẽ giúp con, không cần cha lung lạc anh ấy như vậy.”

Trang Thái nói: “Ta sẽ lấy con gái mình đi lung lạc cậu ta sao? Ta là thật sự cảm thấy cậu ấy rất khá, đáng giá con phó thác cả đời.”

Trang Vũ Ninh dậm chân một cái, nũng nịu: “Việc của con, không cần cha an bài, cha như vậy sẽ dọa người ta đi mất!”

Trang Thái cười ha ha, “Tính cách con gái của ta, ta hiểu nhất, dựa vào chính con, một vạn năm cũng không dám đi thổ lộ.”

Trang Vũ Ninh âm thầm thở dài, “Hiện tại không nghĩ những cái này, chờ vượt qua khó khăn lần này rồi nói sau.”

Nhắc tới chuyện này, Trang Thái nhíu mày, lẩm bẩm: “May mắn có Diệp tiên sinh, bằng không nhà chúng ta lần này thật sự xong rồi.”

Từ biệt thự đi ra, Diệp Thiếu Dương đi cửa hàng của lão Quách, ở trong chiến đấu lúc trước, một số pháp khí trụ cột dùng hết không ít, nhu cầu cấp bách bổ sung.

Vừa vào cửa, lão Quách đang gấp người giấy, nhìn thấy hắn lập tức ồn ào lên, “Tiểu sư đệ ngươi tới vừa lúc, mau đem quỷ phó của đệ dẫn đi, nếu không dẫn đi, hương nến của ta sắp bị nó ăn hết rồi.”

“Quỷ phó của đệ?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

“Chính là con quỷ nhỏ kia, đệ đến đây, ta dẫn đệ tìm nó.” Nói xong kéo tay Diệp Thiếu Dương, tới trước quầy, hướng về phía một búp bê sứ trên giá hàng quát, “Xuất hiện đi tiểu tử, chủ nhân ngươi đến rồi.”

Búp bê sứ không nhúc nhích, Diệp Thiếu Dương ngây ra nhìn, căn bản không biết lão Quách đang nói cái gì.

Lão Quách đem búp bê sứ cầm ở trong tay, nói: “Giả ngu phải không, được, cho ngươi chút lợi hại!” Tay phải bắt pháp ấn, hướng đầu búp bê sứ vỗ xuống, kết quả một đợt hắc quang từ bên trong bắn ngược ra, đem tay lão Quách đánh văng ra, đau oa oa kêu to.

Quỷ khí? Diệp Thiếu Dương lập tức phục hồi tinh thần, cầm búp bê sứ lên, ngón giữa ở sau đầu gõ một cái, một đạo quỷ ảnh từ từ trong búp bê lăn xuống, hướng về bên ngoài căn phòng lăn đi.

“Muốn đi?” Diệp Thiếu Dương khoát tay, đánh ra một nắm đậu đồng, quỷ ảnh gập về phía sau, né tránh.

Còn rất lợi hại! Diệp Thiếu Dương lập tức đưa tay đi sờ Câu Hồn Tác, kết quả quỷ ảnh kia lập tức đứng dậy, xua hai tay kêu lên: “Lão đại đừng đánh, là ta, Qua Qua đây!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, chăm chú nhìn lại, quả thật là tiểu quỷ đầu Qua Qua kia, nhíu mày hỏi: “Ngươi sao lại ở đây?”

Qua Qua cười hắc hắc, không nói chuyện.

Lão Quách ôm tay, đau một mực hít vào, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đây không phải quỷ phó của đệ?”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, “Sư huynh ngươi từ lúc nào nhìn thấy ta có quỷ phó?”

Lúc này đến lượt Lão Quách giật mình, chỉ vào Qua Qua cả giận nói: “Hắn nói hắn là quỷ phó của đệ, nói gần đây còn giúp đệ bắt tiểu quỷ, bởi vì kế hoạch nào đó, đến chỗ ta ta trốn vài ngày, nói có mũi có mắt, trùng khớp với chuyện lúc trước đệ nói, ta lúc này mới tin, thế mà lại là lừa đảo à?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời: “Sư huynh cũng thật…, hắn nói cái gì huynh cũng tin, huynh cũng không biết gọi điện thoại hỏi ta một chút.”

Lão Quách vừa nghe càng thêm ủy khuất, chỉ vào Qua Qua mắng: “Là tiểu vương bát đản này nói đệ đang tiến hành kế hoạch nào đó, không tiện tiếp điện thoại, ta mới để hắn lưu lại, kết quả vừa đến buổi tối đã tự mình đốt hương nến của ta, hai buổi tối đốt hơn hai trăm cây, đem hàng tồn của ta dùng hết, ta đây chính là quặng nitrat kali thượng đẳng, chuyên môn dùng làm pháp sự, đắt lắm đó!”

“Hai buổi tối, hơn hai trăm ngọn nến?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng.

“Hai trăm năm mươi ba cây! Đệ tự hỏi hắn một phen!”

Qua Qua lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, “Cái kia... Ta chưa từng hít hương nến thuần khiết như vậy, nhất thời có chút nhịn không được, Diệp lão đại chớ trách nha.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Vậy ngươi vì sao lấy danh ta, ngươi không phải mang đám tiểu quỷ kia tới, đến đây làm gì?”

Qua Qua điềm đạm đáng yêu nói: “Gần đây Thái Âm sơn bên kia có người tới truy đuổi ta, ta không dám xuất hiện ở bên ngoài, đành phải tìm một chỗ trốn đi, nơi này rất thích hợp, con búp bê sứ này có phong ấn, thích hợp làm linh thân của ta, có thể ngăn cách quỷ khí, cho nên ta liền tới...”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Không thể nào, người của Thái Âm sơn, đuổi theo ngươi đến nơi đây? Là người nào?”

Qua Qua nói: “Ta không biết là gì, nhưng ta có thể cảm giác được nó tồn tại.” Nói đến đây, thế mà lại tiến lên ôm đùi Diệp Thiếu Dương, “Ta thật không dễ gì tới nhân gian, không muốn bị bắt. Diệp lão đại, ngươi là lão đại của ta mà, ngươi nhất định phải giúp ta, đúng rồi, tên kia biết ngươi là lão đại của ta, hắn nói... Nói cho dù gặp được ngươi, cũng chém luôn.”

“Toàn nói bậy!” Diệp Thiếu Dương chịu không nổi, một con người —— không đúng, một con quỷ, vậy mà có thể vô sỉ đến mức nói bừa bịa đặt, châm ngòi ly gián, Diệp Thiếu Dương thật muốn đem nó một cước đá văng, nhưng nghĩ lại một chút, nếu là Thái Âm sơn bên kia thực có cái gì tới nhân gian, kiến thức một phen cũng tốt, vì thế cúi đầu nhìn Qua Qua, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi không phải đi tìm ta sao, vì sao đến nơi đây, ngươi lại như thế nào biết hắn là sư huynh của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.