Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 354: Chương 354: Chương 354: Dấu hiệu bản thân




“Em vì một tiểu quỷ không tìm bạn trai? Em hiện tại nói rất đúng, tương lai gặp được nam hài tử động lòng theo đuổi em, tỷ như đẹp trai giống anh, em chống đỡ được? Nếu thực đến lúc cần lấy hay bỏ, em làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương hướng dẫn từng bước, lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của mình đặc biệt tốt.

“Cho dù bạn nam kia ngu ngốc, tiếp nhận Thất Bảo, tương lai các em có con, lại làm sao bây giờ? Em để bọn nó một người một quỷ chơi đùa với nhau? Em xác định chồng em sẽ không đánh chết em? Cho dù là chính em, cảm tình lại phân phối như thế nào đây?”

Trang Vũ Ninh hai tay ôm mặt, lắc lắc đầu, “Em không muốn nghe những điều này, đi một bước tính một bước đi, chờ thực tới lúc đó, nói sau...”

“Thực đến lúc đó, thì đã muộn. Thừa dịp hiện tại cảm tình còn chưa sâu, mai mau quyết đoán!” Diệp Thiếu Dương nhìn Thất Bảo ngây ngô một cái, “Còn có ngươi, ngươi chỉ nghĩ ở chung với cô ấy sống thoải mái, có người cung phụng, còn có thể tu luyện, ngươi đây thật ra là biểu hiện ích kỷ, là đang hại cô ấy ngươi biết không?”

Thất Bảo nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, trong mắt toát ra một tia hổ thẹn, tuy tính cách nó là đứa bé, nhưng chỉ số thông minh vượt xa trẻ con bình thường, Diệp Thiếu Dương nói nhiều như vậy, nó đều nghe hiểu, thái độ cũng đang chậm rãi biến hóa, nhìn Diệp Thiếu Dương, ngập ngừng nói: “Ta chỉ là không muốn tách ra với mụ mụ...”

Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, nghĩ đến biện pháp vô cùng tốt, nói: “Ta có biện pháp nhất cử lưỡng tiện, ta viết một đạo phù, ngươi sau khi đi xuống giao cho Chuyển Luân Vương, để hắn đặc biệt cho phép ngươi chuyển thế đầu thai làm con tương lai của Vũ Vũ, như vậy không phải giải quyết vấn đề, ngươi có thể làm con thật sự của cô ấy, hưởng thụ một đời người, thế nào?”

Trang Vũ Ninh và Thất Bảo ngây ra ngay tại chỗ.

Qua một hồi lâu, Thất Bảo ngập ngừng nói: “Nếu thật sự có thể như vậy, ta cầu còn không được, nhưng mà... Ta chưa từng nghe nói, Chuyển Luân Vương nơi đó, còn cho cầu tình?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Người khác không biết, mặt mũi của ta hắn khẳng định cho, cái này ngươi cứ yên tâm, cùng lắm ta lại đưa lời cho Thôi Phủ Quân nơi đó, ở trước khi luân hồi cho ngươi đi làm quỷ dịch, như vậy ngươi hàng năm đều có thể trở về một hai lần, các ngươi có thể gặp mặt, tốt bao nhiêu.”

Diệp Thiếu Dương rất buồn bực, biện pháp giải quyết thích đáng như vậy, mình thế mà mãi không nghĩ ra, lãng phí vô ích nhiều nước miếng như vậy.

Quả nhiên, Thất Bảo bên kia gật gật đầu, “Nếu thực là như vậy mà nói, ta đồng ý!”

Trang Vũ Ninh cũng chần chờ gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dừng ở trên mặt Trang Thái.

“Ta sao...” Trang Thái nhìn Thất Bảo một cái, nói: “Đứa nhỏ này rất đáng yêu, làm ông ngoại của nó, ta không có ý kiến.”

Thất Bảo cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, nói: “Vậy mụ mụ phải nhanh kết hôn mang thai chút nha.”

Khuôn mặt Trang Vũ Ninh nhanh chóng đỏ ửng, ngập ngừng nói: “Ta hiện tại ngay cả bạn trai cũng chưa có...”

Trang Thái sợ con gái đổi ý, vội vàng nói: “Bạn trai còn không dễ tìm sao, nam hài tốt rất nhiều, ví dụ Diệp tiên sinh thiếu niên tài tuấn như vậy, các con có thể phát triển một chút.”

“Lão ba!” Mặt Trang Vũ Ninh càng thêm đỏ bừng, giận liếc Trang Thái một cái.

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, lão già này, vì cứu con gái thật sự là không từ thủ đoạn, ngay cả mình cũng bị đem làm mồi, lúc này vì khiến Trang Vũ Ninh yên tâm, cũng chưa phản bác.

Lấy ra một tờ linh phù, dùng bút chu sa đơn giản viết xuống an bài đối với Thất Bảo, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến mình cũng là lần đầu tiên xử lý loại chuyện này, Chuyển Luân Vương bên kia, mặt mũi khẳng định cho, nhưng nói không chừng sẽ hoài nghi sự tình thật giả, đột nhiên nghĩ ra biện pháp, từ trong túi của áo trong lấy ra Thiên Sư bài, nắm trong tay, dùng cương khí kích phát, hướng linh phù chiếu tới.

Thiên Sư bài sáng lên một ánh sáng nhu hòa, đem đồ án lá phong bên trên thông qua tiên lực tuyên khắc vào trên linh phù, hình thành một cái kim ấn không lau đi được.

Diệp Thiếu Dương lấy tay vuốt ve một chút, bên trên có chứa một tia cương khí của mình.

“Không tệ, rất ngầu, về sau cái lá phong này sẽ là dấu hiệu của ta.” Diệp Thiếu Dương đắc chí nói, đem linh phù giao cho Thất Bảo, nói, “Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”

Thất Bảo lưu luyến không rời nhìn Trang Vũ Ninh, rơi lệ nói: “Mụ mụ con đi rồi, qua thời gian nữa con lại đến thăm người, người phải mau mau kết hôn mang thai nha, con sốt ruột không chờ nổi làm con của người.”

“Ta... Sẽ cố gắng đi.” Trang Vũ Ninh đỏ mặt gật gật đầu, ngập ngừng nói.

Lau nước mắt, như dặn dò con của mình, nói: “Con ở bên dưới phải ngoan một chút, đừng gây chuyện...”

Thất Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương, cười cười, “Yên tâm đi, ai chọc con, con liền báo danh hiệu Diệp Thiên Sư, nói hắn là cha tương lai của con, cam đoan Thôi Phủ Quân cũng không dám chọc vào con.”

Diệp Thiếu Dương phun một ngụm máu ra ngoài, còn muốn mắng nó vài câu, Thất Bảo bám vào trên linh phù, bay ra ngoài cửa sổ.

“Cha, mẹ, con đi đây...”

Trang Vũ Ninh tim đập mạnh và loạn nhịp ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút xấu hổ nói: “Trẻ con không biết giữ mồm, Thiếu Dương ca, anh đừng để ý, em sẽ không coi là thật.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ, trong lòng phi thường lo lắng Thất Bảo sau khi đến âm ty thật sự làm như vậy, vậy mặt mũi mình mất hết rồi. Nghĩ đến đây, phi thường ảo não mình ra chủ ý như vậy, mẹ kiếp, sớm biết trực tiếp thu nó không phải xong rồi.

Trang Thái đi lên, bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, nhìn vẻ mặt ông hầu như muốn bái lạy, “Diệp tiên sinh... Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”

“Vậy thì đừng cảm tạ, tôi cầm tiền làm việc, không thiếu nợ nhau.” Diệp Thiếu Dương sợ nhất chính là người khác nợ mình nhân tình.

“Cha con hai người gặp lại, trò chuyện đi, tôi đi tắm rửa một cái đổi bộ quần áo, để nói sau.”

Diệp Thiếu Dương trở lại phòng mình, tắm rửa xong, phát hiện quần áo mang đến đều bẩn chưa giặt, đành phải mặc vào quần áo mới hôm qua Trang Vũ Ninh mua cho mình, tới phòng khách.

Cha con Trang Vũ Ninh đang ngồi ở trên sô pha nói chuyện, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đổi quần áo mới, Trang Thái mắt sáng ngời, tiểu tử này, như vậy nhìn thật ra rất đẹp trai.

“Thiếu Dương ca, bộ quần áo này mặc vừa người không, lớn nhỏ có vấn đề em đổi giúp anh.” Trang Vũ Ninh nói.

“Rất vừa vặn.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở trên sô pha, nói.

Trang Thái vừa nghe, mới biết bộ quần áo này là con gái mua, trong lòng không khỏi nghĩ tới cái gì, xem giờ sắp đến giữa trưa, vì thế bảo Trang Vũ Ninh gọi điện thoại gọi một bàn đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.

Cơm nước xong, ba người tới trong một gian phòng ngủ, thăm Vô Nguyệt đạo trưởng, lão đạo sĩ này còn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt hồng nhuận, nhìn qua không có việc gì.

“Hắn buổi chiều hẳn là có thể tỉnh, nhưng sẽ rất suy yếu, trong vòng hai ba ngày không thể ăn, nơi này cũng không có ai chiếu cố hắn, tốt nhất vẫn là đưa đến bệnh viện đi, tìm y tá gì đó.” Diệp Thiếu Dương đề nghị.

Trang Thái gật gật đầu, lấy ra di động, cũng không biết gọi cho ai, an bài. Sau đó mời Diệp Thiếu Dương trở lại phòng khách đi uống trà.

Trang Thái tự mình pha trà, bưng cho Diệp Thiếu Dương, miệng không ngừng nói các loại lời cảm tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.