Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 360: Chương 360: Chương 360: Biệt thự kinh hồn




Mã Thừa tò mò hỏi: “Đặt thức ăn thế nào?”

“Cái gì cũng được, cơm bánh bao bánh quẩy sữa, khô ướt đều một phần, nó thích ăn cái gì, ngươi chậm rãi sẽ biết.”

“Cái này... Tiểu quỷ còn có khẩu vị?” Mã Thừa cảm thấy rất không thể tưởng tượng.

Hồ Uy nói: “Quỷ giống với người, tính cách có khác nhau, khẩu vị đương nhiên cũng có khác nhau.”

“Vậy ngươi không phải nói, nó không phải thật sự ăn sao, ta lại làm sao biết khẩu vị của nó?” Mã Thừa vẫn không hiểu.

Hồ Uy thần bí cười cười, “Chờ sau khi nó thông linh, nó tự nhiên sẽ nói cho ngươi.”

Mã Thừa bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Thì ra nuôi tiểu quỷ còn có nhiều học vấn như vậy, tăng thêm kiến thức rồi.”

Cố ý nhìn thoáng qua Kumanthong, hỏi: “Tiểu quỷ này, có thể khiến người kia thích ta?”

Hồ Uy lắc lắc đầu: “Nói thẳng đi, ta ở trên thân con tiểu quỷ này, hạ là Hộ Thân Chú, sau khi thông linh, nó có thể làm bảo tiêu của ngươi, so với ngươi mang mười cảnh vệ còn hữu dụng hơn, nhưng khiến người khác thích ngươi... Cái này liên lụy tới đối phương, không riêng gì chuyện của chính ngươi...”

Mã Thừa tiếp nhận đề tài, nói: “Ngươi cứ việc nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?”

Hồ Uy cười ha ha, “Mã công tử, chuyện này bàn sau, đợi lát nữa có một cuộc tụ họp, tham gia đều là khách nhân của ta, sẽ trao đổi một số kinh nghiệm nuôi tiểu quỷ, ngươi muốn nghe một chút hay không?”

Mã Thừa nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Đến cũng đến rồi, cứ nghe chút đi.”

Hồ Uy gật gật đầu, từ cách vách lại đưa đến một tấm bình phong, che ở phía trước ô ngăn, hình thành một khu tương đối phong bế, đem Mã Thừa và Diệp Thiếu Dương chắn ở bên trong.

“Bọn họ nếu biết Mã công tử ở đây, nói chuyện sẽ không cởi mở nữa, bình phong này có lụa mỏng, đợi ta mở thêm đèn đại sảnh, bên ngoài sáng, các ngươi có thể nhìn ra, nhưng bên ngoài không nhìn thấy bên trong, hai vị có thể vừa uống trà, vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.”

Mã Thừa gật gật đầu, rất hài lòng đối với sự an bài này.

Lúc này, Trang Vũ Ninh vừa ở Thạch Thành thư thành làm xong một cuộc gặp mặt loại nhỏ, làm một ít chuyện thêm không khí cho trận chung kết tổng nửa tháng sau, hoạt động không đến một giờ đã kết thúc, ở dưới fan trung thành hộ tống tiến vào ô tô của mình, người đại diện kiêm trợ thủ Thang Hải của cô lái xe.

“Hôm nay giữa trưa, con trai nhà tài trợ muốn mời cô ăn cơm, có đi hay không?” Thang Hải vừa lái xe vừa hỏi.

“Không đi, không muốn đi.” Trang Vũ Ninh từ chối luôn.

Thang Hải cũng không nói gì nữa.

Đến đầu đường kế tiếp, Trang Vũ Ninh nói với Thang Hải: “Anh xuống xe đi, tôi tự lái xe trở về.”

Thang Hải buồn bực nhìn cô một cái nói: “Tôi đưa cô trở về là được.”

Trang Vũ Ninh nói: “Không được, bởi vì chuyện đố, tôi không muốn đi lại quá gần gũi với bất luận kẻ nào, để tránh liên lụy đến đối phương.”

Thang Hải mơ hồ biết đó là chuyện gì, không hỏi thêm nữa, đem xe dựa sát ven đường đỗ lại, lúc xuống xe dặn nàng vài câu, sau đó rời khỏi.

Trang Vũ Ninh tự lái xe chưa được bao lâu, di động có cuộc gọi tới, cầm lên nhìn thoáng qua, ngẩn người, điện thoại là Kiều Lệ Na gọi tới!

Từ sau khi biết được cô ấy hại mình sau lưng, Trang Vũ Ninh không còn liên hệ với cô ấy nữa, hận thấu xương đối với người mình trước kia coi là khuê mật này, từ nay về sau không muốn để ý cô ấy nữa, vì thế chưa tiếp điện thoại.

Tiếng chuông vang mãi đến khi cắt đứt, sau đó lại vang lên, Trang Vũ Ninh không tiếp, nó liền vang mãi.

Chẳng lẽ có việc gì gấp tìm mình? Trang Vũ Ninh thả chậm tốc độ xe, nghe điện thoại, rất lạnh nhạt “Alo” một tiếng.

Đầu kia trầm mặc một hồi, thế mà lại truyền ra một đợt tiếng khóc tu tu.

“Vũ Vũ...” Là giọng Kiều Lệ Na, “Mình xin lỗi cậu.”

Trang Vũ Ninh ngẩn ra, theo bản năng nghĩ tới chuyện đó, trong lúc nhất thời ngây ra không biết mở miệng như thế nào.

“Mình bị mê hoặc, làm việc có lỗi với cậu, mình không muốn tiếp tục như vậy nữa, hu hu... Nhưng mình sợ không còn kịp nữa, cậu hiện tại tới nhà mình, mình đem tất cả nói hết cho cậu...”

Trang Vũ Ninh phanh gấp một cái, đem xe đỗ ở ven đường, hướng di động hỏi: “Cậu nói là chuyện tiểu quỷ?”

“Đúng vậy, Vũ Vũ, cậu mau tới, mình cảm giác được thứ đó ngay tại phụ cận, mình có thể chết bất cứ lúc nào, hu hu, mình chỉ muốn nói cho cậu chân tướng...”

“Biết rồi, mình qua ngay.” Buông di động, Trang Vũ Ninh khởi động ô tô, nhanh chóng lái đi, đột nhiên cả kinh, nghĩ đến Kiều Lệ Na ở trong điện thoại từng nhắc tới “thứ kia”, là tiểu quỷ sao? Trong lòng nhất thời có chút sợ hãi hẳn lên, vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, kết quả tắt máy!

Lúc này mới nhớ ra, Diệp Thiếu Dương trước khi đi từng nói, hắn hôm nay cần dịch dung đi gặp Hồ Uy, không thể lấy thân phận của mình tiếp điện thoại, nhưng điện thoại vang không tiếp cũng sẽ dẫn tới hoài nghi, cho nên dứt khoát tắt máy.

Trang Vũ Ninh bắt đầu do dự, Kiều Lệ Na ở trong điện thoại ngữ khí cấp bách như vậy, sợ là tình huống thật sự khẩn cấp, Diệp Thiếu Dương bên này lại không biết khi nào xong việc, nghiến răng một cái, khởi động ô tô, hướng về nhà Kiều Lệ Na lái đi.

Trên đường lúc chờ đèn đỏ, nàng gửi tin nhắn cho Diệp Thiếu Dương, đại khái nói mình có việc đi nhà Kiều Lệ Na, kèm theo địa chỉ.

Kiều Lệ Na cũng là người vùng khác tới, ở Thạch Thành có một người bạn trai rất giàu có, ở đại học thành mua một biệt thự nhỏ, hai người ở chung. Về sau nam sinh này xuất ngoại, chỉ có bản thân Kiều Lệ Na, mang theo một bảo mẫu ở nhà.

Trang Vũ Ninh lái xe đến dưới nhà Kiều Lệ Na, tiến lên gõ cửa, hồi lâu không có ai đáp, đưa tay đẩy, cửa là khép hờ.

“Lệ Na, có nhà không?” Trang Vũ Ninh gọi mấy lần không ai trả lời, vì thế gọi điện thoại cho cô, sâu trong nhà vang lên một chuỗi tiếng chuông di động, Trang Vũ Ninh do dự một phen, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng khách, cửa sổ lớn bị tấm rèm gắt gao che khuất, trong phòng ánh sáng tối tăm, Trang Vũ Ninh sau khi đi vào, cảm giác được âm lạnh, trong lòng không hiểu sao hiện lên một tia cảm giác khẩn trương.

“Lệ Na?” Trang Vũ Ninh vừa gọi tên cô, vừa đi vào trong. Đột nhiên, sau đầu truyền đến một loại giác quan thứ sáu bị người ta nhìn trộm, đột nhiên quay đầu, phát hiện một nữ nhân tóc dài trùm vai đứng ở sau người, thiếu chút nữa hét rầm lên.

Nhìn kỹ, là bảo mẫu dì Mai trong nhà Kiều Lệ Na, đã làm rất lâu ở đây, Trang Vũ Ninh và bà cũng coi như quen thuộc. Dì Mai bình thường rất nhiệt tình, gặp cô sẽ chủ động chào hỏi, tán gẫu một hồi, nhưng hôm nay rất khác thường, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trong tay chỉ cầm chổi, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

“Dì Mai, dì làm con sợ muốn chết!” Trang Vũ Ninh vỗ ngực, thấy dì Mai vẫn chưa có phản ứng, có chút kinh ngạc, tới gần nhìn thoáng qua, dì Mai sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt dại ra, hai con mắt trống rỗng nhìn mặt đất, đối với việc cô tới như không thấy.

“Dì Mai, dì làm sao vậy, sinh bệnh? Này...”

Dì Mai lúc này mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn cô một cái, dùng thanh âm suy yếu vô lực nói: “Ta là có chút không thoải mái, ta cũng không biết làm sao vậy...”

“Vậy đợi lát nữa nói sau, dẫn dì đi khám bệnh, con đi tìm Lệ Na trước, cô ấy ở trên lầu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.