Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 361: Chương 361: Chương 361: Thế giới tiểu quỷ




Không đợi dì Mai trả lời, trên lầu truyền đến thanh âm mệt mỏi của Kiều Lệ Na: “Vũ Vũ sao, cậu lên đây.”

Trang Vũ Ninh hướng dì Mai cười cười, leo lên cầu thang.

Dì Mai nhìn theo cô đi lên, tiếp tục cúi đầu, dùng chổi nhẹ nhàng lau ở trên mặt đất. Trong phòng quá tối, trước đó Trang Vũ Ninh chưa chú ý tới, ở dưới chân dì Mai có một vũng máu dinh dính, bị lau cọ, kéo qua kéo lại ở trên mặt đất.

Kiều Lệ Na ở trong phòng ngủ của bản thân cô, lẳng lặng ngồi ở trên giường, ánh sáng trong phòng so với bên ngoài còn tối hơn, tràn ngập một mùi tương tự mùi mốc.

“Ban ngày, làm gì để tối như vậy.” Trang Vũ Ninh buồn bực nói, tiến lên đem rèm cửa sổ kéo ra một chút, quay đầu nhìn lại, vành mắt Kiều Lệ Na biến thành màu đen, vẻ mặt rất tiều tụy, giống như rất lâu chưa ngủ.

Trang Vũ Ninh kéo một cái ghế, ngồi đối diện cô.

Kiều Lệ Na bình tĩnh nhìn cô, nước mắt đột nhiên chảy xuống, nức nở nói: “Vũ Vũ, mình xin lỗi cậu, mình... Mình đã hại cậu.”

Trang Vũ Ninh hít sâu một hơi, dùng thanh âm hết sức bình tĩnh nói: “Cậu nói là chuyện thi du cao kia à, còn có mộc phù tiểu nhân kia, tên là thế phải không?”

Kiều Lệ Na giật mình, ngập ngừng nói: “Cậu biết hết rồi?”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, ánh mắt không chịu thua kém trở nên ươn ướt, “Mình rất đau lòng, cậu đối với mình như vậy, sau khi biết chân tướng, mấy ngày qua đều không ngủ ngon, chẳng qua... Cậu đã chủ động nhắc tới, có thể cậu cũng có nỗi khổ nào đó trong lòng, mình cho cậu cơ hội giải thích.”

Kiều Lệ Na thở dài, lắc đầu, “Mình không cầu cậu tha thứ, nhưng mình muốn đem chuyện này nói rõ, mình không muốn thấy cậu từng bước một chết đi, cậu nghe mình nói từ đầu...”

Giờ này khắc này, phòng khách lầu hai tiệm thuốc Đông y, toàn bộ cửa sổ đều bị đóng lại, kéo kín rèm cửa, trong phòng chỉ trông vào một cái đèn treo lớn chiếu sáng lên.

Ở trong ô gian do một bình phong vây lại, năm nam một nữ, sáu người, ngồi ở trên một bộ sô pha gỗ lim kiểu Tàu, đang nói chuyện phiếm.

Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa ngồi ở trong ô ngăn bên cạnh ánh đèn tối tăm, vừa uống trà vừa nghe bọn hắn nói chuyện.

“Những người này, ngươi nhận ra hết?” Diệp Thiếu Dương thấp giọng hỏi.

Mã Thừa nói: “Có mấy người từng gặp, đều là trung thượng tầng của Thạch Thành.”

Mấy người này đầu tiên là hàn huyên một hồi cổ phiếu vân vân các đề tài không mặn không nhạt, một lát sau, Hồ Uy từ dưới lầu đi lên, hàn huyên vài câu với bọn họ, thêm nước trà xong cho bọn họ, tới một bên ngồi xuống, mấy người này đột nhiên chuyển đề tài, nói về Kumanthong.

Một nam nhân hói đầu, từ trong ba lô lấy ra một con Kumanthong, đặt bên người, ở trên ót vỗ nhẹ nhẹ một cái, nói: “Hồng Quả, xuất hiện đi.”

Kumanthong bắt đầu lay động, chỉ chốc lát, một bóng người hư ảo từ trong miệng Kumanthong chui ra, sau khi rơi xuống đất, biến thành một bé gái khoảng bốn năm tuổi, ngây thơ vô tà ngẩng đầu nhìn chủ nhân.

“Hồng Quả nhà ngươi, gần đây sắc mặt không tệ.” Nữ nhân nhìn qua bốn mươi mấy tuổi, vẫn còn duyên kia nói chuyện, “Gần đây cho nó ăn cái gì?”

“Trừ những thứ nọ lúc trước, mỗi ngày bỏ thêm cho con bé một cái mứt quả, ha ha, con bé thích ăn lắm.”

Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa kinh ngạc nhìn về phía đối phương, tiểu quỷ, còn thích ăn mứt quả?

Tiếp theo, một tên béo ngồi ở bên cạnh nữ nhân kia cũng đem Kumanthong của mình bày ra, nói: “Xuất hiện đi!”

Một làn khói mỏng rơi xuống đất, hóa thành một đứa bé trai béo giống hắn, lười biếng ngồi dưới đất.

“Con này nhà ta, chỉ có biết thịt đầu heo, tai heo, cái gì nhiều mỡ ăn cái đó, còn không uống nước trắng, chỉ uống bia.”

Tiểu quỷ ăn thịt đầu heo uống bia... Đệch, nếu không phải tận tai nghe thấy, Diệp Thiếu Dương căn bản không dám tin tưởng. Hắn tuy là Thiên Sư đạo môn, nhưng đối với các chi tiết nuôi tiểu quỷ cũng hoàn toàn không hiểu, hôm nay thật sự được tăng kiến thức rồi.

Lúc này, thanh âm bén nhọn của một tiểu cô nương từ trên người nữ nhân kia vang lên: “Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!”

Bên cạnh, một gã cao kều lập tức xấu hổ hướng bên cạnh xê dịch, một tiểu cô nương từ trong ba lô bên người nữ nhân nhảy ra, hầm hừ hướng nam nhân đó quát: “Không cho chạm vào mụ mụ ta!”

Nữ tử hướng nam tử đó liếc ngang một cái nói: “Ta đã biết ngươi ngồi bên cạnh ta là không có ý tốt, bớt động tay động chân đối với ta.”

Gã cao kều cười xấu hổ nói: “Ta là cố ý, xem con gái của ngươi sẽ xuất hiện bảo hộ ngươi hay không.”

Nữ tử hừ một tiếng, nói: “Con bé sao, để ý ta kỹ lắm. Ta nuôi nó không phải vì cầu tài cầu vận may, chỉ là vì ở trên làm ăn không để nam nhân thối chiếm tiện nghi.”

Gã mập này nói: “Đứa con này của ta đừng nhìn khờ khờ ngây ngốc, nhưng từ khi có nó, công ty ta làm ăn tốt lên không ít, trước đó cho vay mấy khoản nợ, người khác cũng trả hết rồi, ha ha.”

Mấy người bắt đầu khoe khoang tiểu quỷ trong nhà mình, như thế nào mang đến cho mình tài vận, vận may vân vân. Diệp Thiếu Dương và Mã Thừa nghe xong kinh hãi không thôi.

Mấy con tiểu quỷ đều rời khỏi Kumanthong, bắt đầu chơi đùa ở trong phòng khách, chỉ nhìn cảnh này, không có gì khác biệt với trẻ con bình thường, ngây thơ rực rỡ, tràn ngập tính trẻ con giống nhau.

Qua khoảng nửa giờ, mấy người cùng nhau đứng dậy, triệu hồi tiểu quỷ của mình. Tiểu quỷ nhảy nhót trở lại trong Kumanthong của mình, sau đó mấy người từ biệt Hồ Uy, lục tục xuống lầu.

Hồ Uy mang theo Tứ Bảo pháp sư tới trong ô chỗ hai người Diệp Thiếu Dương, hướng bọn họ cười cười, nói: “Tụ hội như vậy, cách mỗi nửa tháng sẽ có một lần, ở chỗ ta, bọn họ an tâm, có thể tùy tâm thảo luận thu hoạch và tâm đắc nuôi tiểu quỷ, không cần sợ hãi tiết lộ một chút nào.”

Mã Thừa dùng sức thở phào một hơi, nói: “Thật sự là không ngờ, bên cạnh ta có nhiều người như vậy đang nuôi tiểu quỷ, hơn nữa còn nuôi ra đủ loại quy luật như vậy, cảm giác như là một thế giới khác.”

Nghĩ một chút, nói: “Nhưng, bọn họ nói tài vận vân vân, thật sự có liên quan với nuôi tiểu quỷ?”

“Tiểu quỷ sinh dưỡng, ảnh hưởng đối với mệnh cách con người, sẽ không lớn hơn là bao so với phong thuỷ thuật, càng nhiều là một loại tác dụng tâm lý đi, nhưng sau khi ở chung thời gian dài, bọn họ sớm đã đem tiểu quỷ coi là một loại chỗ dựa, thậm chí coi là con của mình, tiểu quỷ có thể mang đến lợi ích lớn bao nhiêu cho bọn họ, ngược lại là thứ yếu.”

Hắn đưa tay chỉ chỉ Kumanthong của Mã Thừa, nói: “Tiểu quỷ này của ngươi, tương lai cũng sẽ hoạt bát đáng yêu như chúng nó, cụ thể có tính cách thế nào, thì xem ngươi nuôi như thế nào.”

Mã Thừa nhíu mày nói: “Nhưng mà nó trước khi tiến vào Kumanthong, hình như rất thống khổ?”

Hồ Uy nói: “Chúng nó đã quen cuộc sống tự do, đương nhiên không muốn bị người ta trói buộc, nhưng một khi được cung cấp nuôi dưỡng lâu, bản thân chúng nó sẽ cảm nhận được loại chỗ tốt này: có người cung cấp nuôi dưỡng, có thể tu luyện mọi lúc, còn có linh thân có thể tránh né nguy hiểm, toàn bộ tiểu quỷ, đều sẽ thích ứng hơn nữa thích loại cảm giác này, tin tưởng ta.”

Mã Thừa gật gật đầu, một bàn tay vuốt ve cái đầu bóng loáng của Kumanthong, nói: “Món quà này, ta rất thích, đa tạ. Nhưng ta vẫn mong đạt được trái tim của cô nương kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.